Linh ngồi trong phòng khám, tay xoa bụng bầu tròn trĩnh của mình, còn chồng cô – Tuấn – đang lúng túng cầm lọ vitamin và xếp hàng để lấy thêm thuốc bổ. Họ đã sắp bước vào tháng thứ 6 của hành trình làm bố mẹ, nhưng đối với Linh, con đường này dài hơn và khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu.
Từ những tháng đầu tiên, Linh đã cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể. Ngày nào cũng như một trận chiến: sáng thức dậy là cơn buồn nôn kéo đến, và khi cảm giác đỡ hơn, cô lại quay sang đau lưng, đau chân. Có lúc, Linh ngồi phịch xuống ghế, thở dài thườn thượt, lẩm bẩm: “Trước giờ không hiểu sao có những người phụ nữ trải qua hết lần này đến lần khác… Đúng là các mẹ bầu phi thường thật!”
Và Tuấn, từ một anh chồng vô tư, lơ đễnh, giờ trở thành một tay chạy vặt “chuyên nghiệp”. Ngày nào anh cũng mua đủ thứ, từ các loại sữa, vitamin, đến đồ ăn vặt, hay những đồ lặt vặt khác mà Linh chợt nhớ ra và muốn ăn ngay lập tức. Cô cứ ngồi thoải mái trên ghế, còn Tuấn liên tục nhấc điện thoại nghe yêu cầu. Có lần anh than nhẹ, đùa rằng: “Bầu bí mà em điều anh chạy còn hơn cả một huấn luyện viên thể hình!”
Càng vào những tháng sau, Linh càng cảm nhận rõ hơn sự “quá tải” của cơ thể mình. Có lần, khi đã nằm xuống giường nhưng không tài nào tự mình trở người được, cô chọc cười Tuấn: “Anh ơi, đỡ bà bầu xoay giường dùm cái coi!” Tuấn cười, nhưng mỗi lần thấy vợ nằm trở mình khó nhọc, mắt anh thoáng buồn. Anh biết Linh vốn tự lập, ít khi nhờ ai giúp, nhưng giờ đây, mọi chuyện dù nhỏ nhặt cũng trở thành thử thách.
Những đêm Linh mất ngủ vì con đạp, vì lưng đau, hay vì cảm giác nặng nề không cho cô một giấc ngủ sâu, Tuấn thức dậy cùng cô, xoa lưng, kể chuyện vui và thì thầm động viên: “Cố lên nhé, chỉ vài tháng nữa thôi là mình sẽ gặp con rồi.” Họ cùng nhau mơ về ngày con chào đời, tưởng tượng xem bé sẽ giống ai, và đó là động lực lớn lao giúp Linh vượt qua từng cơn khó chịu.
Nhưng cũng có những khoảnh khắc hài hước, như khi Linh thèm ăn mít lúc 2 giờ sáng. Cô khều Tuấn, ánh mắt lấp lánh: “Anh ơi, giờ em thèm mít quá!” Tuấn dù mơ màng vẫn bật dậy, mặc áo khoác rồi chạy xe loanh quanh để tìm cho vợ. Khi anh mang bịch mít về, Linh đã ngủ say tự lúc nào, để lại anh ngẩn ngơ đứng cạnh giường, nửa muốn cười, nửa thương vợ hết lòng.
Có một hôm, Linh ngồi thở hổn hển vì vừa đi bộ về, mắt nhìn Tuấn đầy thách thức: “Anh thử mang bụng bầu mà xem, em đi chưa nổi 10 phút mà chân đau điếng.” Thế là, để giúp chồng hiểu được phần nào cảm giác nặng nề, Linh quyết định “trang bị” cho Tuấn một chiếc balo nhét đầy gạo, và yêu cầu anh đi bộ quanh nhà như cô. Sau vài vòng, Tuấn ngồi phịch xuống ghế, thở dốc: “Em đúng là siêu nhân thật đấy!”
Chuyến hành trình đó đầy thách thức, nhưng cũng chính nhờ nó, Tuấn hiểu sâu sắc hơn sự vất vả, hy sinh của Linh – người sẽ là mẹ của con anh. Anh càng thương và cảm phục cô hơn bao giờ hết. Những lần cô nén cơn đau, những đêm thức trắng vì không tìm được giấc ngủ, và cả những nụ cười, những câu nói hài hước của Linh khi cố gắng làm dịu đi cơn đau, tất cả làm cho Tuấn trân quý cô vợ nhỏ bé của mình.
Linh nhìn vào gương, xoa nhẹ bụng, mỉm cười: “Mẹ sẽ làm tất cả vì con, kể cả khi đó là những giấc ngủ không trọn vẹn, là sự hy sinh thầm lặng.” Và cô biết rằng, người bạn đồng hành bên cạnh – Tuấn – cũng sẽ làm tất cả để hỗ trợ cô trên hành trình này.
Họ đã cùng nhau đi qua những khó khăn, những thử thách và giờ đây, từng ngày mong chờ khoảnh khắc đứa con chào đời. Đối với Tuấn, không chỉ là hành trình của vợ mà còn là sự thấu hiểu, yêu thương sâu sắc và biết ơn cô gái mà anh yêu thương nhất, người đã mang đến cho anh không chỉ một gia đình mà còn là ý nghĩa của cuộc sống.
Xem thêm: