Mười tám tuổi, tôi thi rớt tốt nghiệp THPT. Không phải vì học yếu mà vì tôi không thích học nữa. Những năm đó, tôi chỉ muốn đi làm kiếm thật nhiều tiền…
Vào đời với hai bàn tay trắng, không một mảnh bằng vắt vai, tôi xin được một chân bảo vệ chợ Bình Tây (quận 6 – TPHCM). Một thời gian sau, tôi quen em. Đám cưới được hai ngày, tôi phải xa gia đình để nhập ngũ. Sau khi xuất ngũ, tôi làm đủ mọi nghề để kiếm tiền. Em cũng vậy. Hai vợ chồng cùng ráng sức, chúng tôi cũng kiếm được một số vốn kha khá, bắt đầu mua xe, sắm vật dụng cho gia đình nhỏ của mình. Những tưởng cuộc đời của chúng tôi trôi qua trong êm đềm và hạnh phúc như thế, nhưng khi công việc làm ăn thuận lợi, tôi lại sa ngã.
Có tiền, tôi bắt đầu học cách ăn chơi, bài bạc. Bao nhiều tiền của những năm làm lụng vất vả đội nón ra đi. Gia đình xuống dốc nhanh chóng do những tật xấu của tôi gây ra. Đã vậy, tôi còn có con với người phụ nữ khác, nhưng sau đó, cô ta cũng bỏ tôi. Giữa lúc tưởng chừng như mất tất cả, may mắn tôi vẫn còn có em.
Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ nếu vợ tôi không phải là em, có lẽ bây giờ tôi đã ở trong trại cai nghiện hay trại giam nào đó. Chính em đã vực tôi dậy sau 11 năm hư hỏng, bằng lòng vị tha, sự bao dung và tình yêu thương. Kiên trì, không than vãn, trách móc, em nhỏ nhẹ khuyên nhủ, lôi kéo tôi từng bước quay về với gia đình. Để rồi, đến một ngày, tôi nhận ra hạnh phúc ở ngay bên mình. Có em bên cạnh, tôi mạnh mẽ đứng lên làm lại từ đầu, tìm lại được hạnh phúc mà có lúc tôi đã đánh mất.
Bây giờ, cuộc sống chúng tôi bình yên với hai đứa con ngoan, khỏe mạnh. Với tôi, như thế là quá đủ.
Cảm ơn em, người phụ nữ của tôi.
Theo NLD