Cảm xúc cùng với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đó là điều không thể thay đổi, với quá khứ đẹp đẽ và ngọt nào thì người ta muốn giữ mãi, còn những chuyện buồn không vui hay là ký ức về cuộc sống khó khăn sẽ không bao giờ xuất hiện. nhưng với tôi cho dù ký ức này có buồn đến đâu thì tôi vẫn luôn cố gắng nhớ và xem đó là động lực giúp tôi cố gắng nỗ lực trong cuộc sống.
Tôi là đứa con thứ tư trong một gia đình có 8 anh em, sống ở một vùng quê khá xa và cách biệt với các thành phố lớn, tuy ở làng quê nhưng gia đình tôi không hề có đất đai, chỉ duy nhất là mảnh đất nền nhà vì gia đình chúng tôi là người Tày di cư từ tỉnh cao bằng (từ thời bố tôi rồi )vào sinh sống tại một thôn nhỏ cũng toàn là người Tày, cho nên vẫn giữ được phong tục tập quán của người Tày. Chúng tôi có 8 anh em lớn cũng gần bằng nhau nên chuyện anh chị em cã vã nhau là như cơm bữa (nhớ lại thấy rất vui).
Hồi đó Bố mẹ cũng thế thường xuyên cãi nhau và bố đánh mẹ rất nhiều (nói đến đây nước mắt lại rưng rưng rồi) và tình trạng này kéo dài tới tận năm tôi tốt nghiệp phổ thông. Bố tôi là một người rất có tài nhưng tài lại đi đôi với tật, nhưng bên ngoài xã hội (là cái huyện tôi sinh sống ấy) ông rất được mọi người nể trọng, nói chung là một người có tiếng và tạo mối quan hệ xã hội tốt, còn mẹ tôi thì là một người phụ nữ bé nhỏ nhưng bà thật là tài một mình có thể gồng gánh nuôi đủ 8 đứa con với một chồng. như thế bố mẹ kết hợp lại cứ như cặp đôi hoàn hảo, ấy thế mà nhà tôi nghèo vẫn hoàn nghèo và lý do chính đáng là 8 anh em tôi ăn nhiều quá. Mà điều đặc biệt là chúng tôi và bố mẹ tỷ lệ nghịch với nhau hay sao ấy (tôi không nói xạo) một ví dụ chứng minh rõ ràng nhất là anh em chúng tôi ngày càng lớn hơn và khỏe mạnh hơn còn bố mẹ thì ngày càng nhỏ lại và sức khỏe yếu đi.
Đi vào chủ đề chính câu chuyện, tôi là nhân vật chính còn mọi người xung quanh tôi là nhân vật phụ nhé (vì tôi là người kể mà). Mọi chuyện tôi nhớ rõ nhất là năm tôi 8 tuổi ( là sinh viên lớp 2 trường tiểu học đó) sao mà lúc đó đi học tôi chỉ có 2 người bạn thôi nhỉ, có phải tôi chảnh quá không? À nhớ ra rồi hồi đó tôi rất giận và luôn tự hỏi tại sao mình lại là một đứa dân tộc cơ chứ , làm cho tôi không thể có nhiều bạn bè. Nhưng điều đó chẳng làm tôi mai một ý chí phấn đấu học tập để trở thành học sinh giỏi nhưng cuối cùng cả 5 năm tiểu học của tôi chỉ xếp loại “TB”. Hồi đó tuy tôi không học giỏi nhưng phải công nhận một điều là tôi rất giỏi mua bán (ngày nay người ta thường dùng từ kinh doanh), ngày nào 2 chị em tôi cũng đi khắp vườn nhà mình và đi thăm vườn hàng xóm nữa để hái lá mỳ, buổi chiều hái thì sáng sớm đem lên chợ bày bán.
Hai chị em tôi chăm chỉ đến nỗi ngọn cây mỳ không kịp mọc luôn (cháy hàng) nhưng để giải quyết vấn đề này thì với khả năng của tôi thì không có gì khó (hihi..) tôi đã tìm ra một sản phẩm thay thế và được người tiêu dùng rất ưa chuộng khiến cho 2 chị em chúng tôi vẫn có doanh thu như thường, nhưng để lấy được nguồn hàng này thì 2 chị em chúng tôi phải vào rừng hái từ lúc 3h chiều và quay trở về nhà lúc 6h tối ( ôi vất vả thật nhưng rất phấn khởi vì nó mang lại doanh thu cho chúng tôi mà), sản phẩm đó chính là “ LÁ GIANG” (cái tên này là tên gọi của người miền bắc,miền nam thì tôi không rõ nữa) các bà nội trợ dùng nó để nấu canh chua. Công việc này của tôi kéo dài tới năm tôi học lớp 6 ( cỡ tuổi này biết mắc cỡ nên tôi đã quyết định dừng sự nghiệp kiếm tiền từ đây, con gái lớn rồi ngày nào cũng đi hái lá này lá nọ rồi đem lên chợ ngồi vật vờ thì ngại lắm). Và trong thời gian đó chuyện bố mẹ cãi nhau, bố đánh mẹ tôi cũng không ảnh hưởng đến tinh thần của tôi, vì mỗi lần như thế anh em chúng tôi chỉ biết khóc và xin bố đừng đánh mẹ nữa, kết thúc rồi thì anh chị em chúng tôi lại vui vẻ chắc do ở giai đoạn này não bộ của tôi chưa phát triển nhiều. Và đây có thể nói là giai đoạn 1 của quá trình phát triển và nhận thức của tôi ( giai đoạn này tôi rất ghét bố và rất thương mẹ ).
Và bây giờ đến giai đoạn 2, lại nói việc tôi kết thúc sự nghiệp hái lượm của mình thì tôi bắt đầu chuyển sang một công việc với tính chất cũng tương tự nhưng có phần quan trọng hơn, chắc vì tôi tích lũy được kinh nhiệm trong quá trình làm công việc trước nên mẹ tôi đã nhường lại cho tôi cái vị trí mẹ tôi đang phụ trách đó là đi chợ mua thịt, cá , rau , củ về cung cấp cho bà con chòm xóm. Sáng đó mẹ đưa tôi một số tiền lớn, khi thấy số tiền ấy tôi rất vui mừng và hạnh phúc vì đây là lần đầu mình được cầm số tiền lớn (trước đây doanh thu của 2 chị em tôi chẳng thấm vào đâu, chỉ đủ mua kẹo mấy chị em chia nhau). Mẹ đã nói “ hôm nay mẹ mệt con đi chợ thay mẹ nhé” tôi rất vui vì mẹ rất tin tưởng tôi. Thế là tôi háo hức cầm số tiền cùng mảnh giấy ghi chép của mẹ lên đường hành quân đi chợ cùng với anh xe đạp cổ, tôi ì ạch đạp xe 15 cây số cuối cùng cũng đến được chợ Phú Bổn(chợ huyện), mua hàng xong lại ì ạch đạp xe về. đúng như hẹn 8h sáng tôi bày hàng ra cái sạp nhỏ trước sân nhà tôi bán, với mỗi lần như vậy phần dư ra chỉ đủ gia đình ăn và công việc buôn bán cũng kết thúc vào buổi trưa.
Thấy việc mua bán không có dư giả mẹ quyết định mở rộng quy mô, buổi chiều mẹ lấy thêm cá tươi của mấy bà cô buôn chở từ đập ayun hạ( đập ayun hạ là địa điểm du lịch đó)về và hàng về từ lúc 12h trưa, mẹ con chúng tôi lại ra lựa cá nên với mấy thứ cá nước ngọt thì chỉ nhìn thoáng qua là tôi biết nó đã chết bao lâu (tương lai có thể làm nhà khám nghiệm và phân tích tử thi ).
sau khi lựa hàng xong thì mẹ tôi nghỉ ngơi 30 phút rồi lại (xuất quân) chở hàng đi bán tại các làng buôn khác, công việc cứ thế diễn ra có ngày thì bán hết có ngày thì còn tồn lại. ngày nọ tôi cũng có dịp theo mẹ tôi và chứng kiến cảnh mẹ tôi năn nỉ mời mọc thấy thương mẹ ghê (nói đến đây lại khóc rồi). khi lên lớp 7 thì tôi lại học buổi sáng rồi, buổi chiều rảnh rỗi tôi và 2 đứa em lại làm công việc mới đó là “ mò cua bắt ốc” rồi sáng sáng đem ra chợ bán, chợ xã thì gần nhà nên tôi cũng kịp về chuẩn bị đi học nhưng sáng thứ bảy và chủ nhật chị em chúng tôi quyết định chở hàng ra chợ huyện bán vì ở đây được giá hơn nhưng thay vào đó lại đạp xe lượt đi lượt về 30 cây số. Mọi việc cứ như thế trôi qua hết năm lớp 8 rồi lại lớp 9, một điều đáng buồn là chỉ số IQ của tôi quá thấp nên thành tích học tập lại là “TB”.
Năm lên cấp 3 tôi cố gắng nỗ lực rất nhiều thầy cô rất yêu quý tôi nhất là Thầy giáo chủ nhiệm,thầy độc thân còn trẻ nên nữ sinh ai cũng thích. Thầy yêu quý tôi bao nhiêu thì tôi lại bị bạn bè ghét bấy nhiêu và có những lời ra tiếng vào thật khó nghe, thú thật lúc đấy thấy thầy đẹp trai lại rất thương mình nên tôi thấy mình cứ có cảm giác lạ thế nào ấy và cũng vào những năm học cấp 3 ấy tinh thần của tôi thật sự hoảng loạn một là vì chuyện trên lớp hai là tại thời điểm này bố mẹ căng thẳng hơn trước rất nhiều (vì nỗi lo cơm áo gạo tiền và các con đều đi học nên trang trải chi phí nhiều hơn) và mẹ chẳng có thời gian để quan tâm đến cảm xúc của tôi dù chỉ là một chút không những thế mỗi lần bạn bè tôi đi ngang qua nhà đều thấy bố mẹ tôi cãi vã, đánh nhau. Tôi thật sự cảm thấy rất hận bố tôi vì sao bố đã không chăm lo cho con cái chỉ có mình mẹ vất vả ngày đêm kiếm tiền nuôi anh em chúng tôi,thế mà bố suốt ngày cứ đánh chửi mẹ chứ, tôi đã ước là ước gì bố không phải là bố mình, còn mẹ thì mặc dù giận mẹ vì mẹ chẳng bao giờ quan tâm tới con gái nhưng tôi rất thương mẹ. quả thật những chuỗi ngày đó đã lấy đi rất nhiều nước mắt của tôi. Và cũng chính vì hoàn cảnh đó tôi đã nỗ lực học hành và kết quả là cũng có được vào trường cao đẳng kinh tế đối ngoại Tp HCM.
Cuối cùng ước muốn rời xa cái nơi mà tôi ghét nhất cũng thành hiện thực, tôi gói gém hành lý và lên sài gòn để thoát khỏi cảnh bố mẹ cãi vã. Khi lên đến thành phố cũng tìm được nhà trọ ở ổn định và bắt đầu chuỗi ngày của cuộc sống sinh viên, mới lên thì tháng đầu mẹ cũng gửi tiền cho tôi đều đặn tuy không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu và chẳng bao lâu sau đó anh tôi cũng lên thành phố học thế là mẹ tôi lại chạy vạy tháng nào cũng gửi tiền cho 2 anh em tôi ăn học, tôi biết ở nhà mẹ kiếm tiền rất vất vả nên tôi cũng cố gắng xin đi làm thêm đỡ được phần nào. Năm sau đó em gái tôi học giỏi nên cũng được lên trường dân tộc nội trú học, tuy là nhà nước nuôi hết nhưng vẫn không đủ nên mẹ cũng lo gửi tiền thêm cho đứa em nữa, lúc này gắng nặng lên vai bố mẹ càng nhiều, chạy vạy mượn tiền khắp nơi. Những năm tháng xa nhà cùng với trải nghiệm cuộc sống bên ngoài tôi đã lớn dần hơn và tôi cảm thấy hối hận vô cùng vì trước đây tôi đã có suy nghĩ hận bố ghét mẹ, cũng chính ngay lúc này tôi sao tim tôi cảm thấy nhói đau,nhói đau vô cùng cảm thấy yêu thương bố mẹ tôi vô cùng, bố mẹ là tất cả của tôi, nếu có thể tôi chấp nhận từ bỏ hạnh phúc, của bản thân, chịu cực khổ để đổi lấy hạnh phúc và niềm vui cho bố mẹ tôi.
Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp và xin làm ở một công ty. Tôi đã học hỏi rất nhiều từ công ty này vì làm càng nhiều tôi càng tích lũy được nhiều kinh nghiệm mặc dù rất muốn gắn bó lâu dài với công ty nhưng mức lương không đủ để tôi trang trải cuộc sống nên tôi đành tìm kiếm cơ hội ở một công ty khác, tôi đã rất cảm ơn ông trời đã không phụ lòng người tốt đã cho tôi trúng tuyển vào một tập đoàn lớn với mức lương tôi có thể giúp đỡ bố mẹ để lo cho mấy đứa em nhỏ, tôi đã tính toán vẽ ra một tương lai và nguyện sẽ gắn bó lâu dài, tôi cố gắng làm việc được gần một năm tại công ty này. Tại đây lương cao , nơi làm việc sang trọng…. nhưng tôi đã dần nhận ra những cái tôi không phù hợp vơi tôi và điều làm tôi quyết định từ bỏ một chỗ làm mà bấy lâu tôi hàng mơ ước vì một lý do đó là : kể từ khi tôi vào làm các chị trong phòng ban luôn để ý tới mọi thứ của tôi nhất là cách ăn mặc của tôi, xoi mói đủ thứ “ bé Hiền cái áo này em mua ngoài chợ à ? em mang đôi giày này xấu lắm em bỏ đi nên mua mấy đôi như chị nè ! em xài mỹ phẩm gì vậy? cái giỏ của em là hàng nhái phải không?” tôi đã suy rất nhiều lắm lúc muốn hét lên em làm gì có tiền như mấy chị mà xài hàng hiệu quần áo CK, mỹ phẩm LANEIGE… nhưng tôi chỉ mỉm cười thôi. Và cuối cùng tôi cũng rời khỏi chỗ đó vì họ coi thường và không tôn trọng tôi chỉ vì tôi là người dân tộc Tày và không có nhiều tiền.
Trong quá trình làm việc tôi đã học hỏi được cách thức làm việc của các công ty nước ngoài nên tôi quyết định vận dụng nó vào thực tiễn cùng với ít tiền tiết kiệm tôi đã quyết định sẽ không đi xin việc ở bất cứ công ty nào nữa. Tôi đã dùng số tiền ấy để làm các thủ tục pháp lý cho kế hoạch kinh doanh của tôi và tôi đang bắt tay vào làm công việc mới này với quyết tâm mãnh liệt, và buổi tối đi làm thêm để trả các chi phí sinh hoạt. Mẹ đã rất giận vì tôi quyết định như vậy
Tôi biết công việc tôi đang làm và quyết định của tôi những người khác cho rằng tôi ngựa non háu đá, nhưng tôi đã nghĩ rất kỹ về tương lai và mỗi lần nghĩ về bố mẹ tôi đều rớt nước, bố mẹ đã hy sinh quá nhiều vất vả cực khổ gần hết một đời mà vẫn chưa được nghỉ ngơi , còn phải lo cho những đứa em nhỏ. Ngay lúc này khi nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới tháng ngày vào rừng hái rau, ra ruộng mò cua bắt ốc thì lại làm tôi thêm quyết tâm hơn, tiếp cho tôi sức mạnh mãnh liệt để làm tất cả mọi thứ. Liệu tôi có làm được không mọi người ? kế hoạch tôi đang làm sẽ như thế nào ?
Bây giờ là 5:00 am 12/4/2012. Kế hoạch làm việc của tôi không thể chắc chắn 100% có thành công hay không nhưng tôi chắc chắn 100% rằng tôi tự hào vì tôi là con của bố mẹ, tự hào là một cô gái dân tộc Tày tốt bụng và có quyết tâm.
Câu chuyện bây giờ mới chỉ dừng lại ở đây và nó sẽ tiếp diễn cùng với cuộc sống của tôi.
MONG NHỮNG ĐỨA CON HÃY LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ KINH TRỌNG BỐ MẸ MÌNH
Thu Hiền