Thế là đã hơn một tháng từ khi em phát hiện mình mang một căn bệnh nặng. Thời gian ấy, chị luôn ở bên em. Chị đã thu xếp công việc gia đình, về lại căn nhà nhỏ vốn là nơi chị em mình chung sống nhiều năm trước để thuận tiện cho việc chăm sóc em một cách trọn vẹn…
Những lúc em bị bệnh tật hành hạ vật vã, chị lặng lẽ đỡ em ngồi lên, nằm xuống. Sự dịu dàng của chị khi lau vầng trán, cánh tay bị ướt đẫm mồ hôi của em đã làm dịu đi phần nào sự đau đớn. Chị đút cho em từng muỗng sữa khi em không thể cầm nổi cái ly… Có chị bên cạnh, em cảm nhận một sự bình yên như ngày xưa em được mẹ vỗ về mỗi khi đau ốm.
Chị của em,
Trong chị em mình, chị là người cứng rắn nhất. Vậy mà có hôm, nhìn thân hình tiều tụy của em, chị đã bật khóc. “Tội nghiệp em tôi quá!”- chị ôm chặt em vào lòng. Thật kỳ diệu, em bỗng thấy mình mạnh mẽ hẳn lên khi nghe những lời của chị. Lúc đó, em lại là người vỗ về chị: “Không sao đâu, em sẽ khỏe lại thôi mà”.
Dù cơ thể còn rất yếu, em vẫn cảm nhận niềm hạnh phúc: Đã hai thứ tóc trên đầu, em còn được chị của mình dành cho sự yêu thương, trìu mến. Lâu nay, đã quen với cuộc sống độc thân, em cứ nghĩ mình đủ sức để vượt qua mọi thăng trầm của cuộc sống; đủ sức chịu đựng trước bất cứ biến cố nào… Thế mà giờ đây, em chợt nhận ra em đã không thể một mình chống chọi với bệnh tật nếu không có chị ở bên cạnh!
Chị thương yêu của em,
Em sẽ cố gắng lạc quan để vượt qua bạo bệnh. Và em tin mình sẽ vượt qua khi em có tình yêu thương của chị. Dẫu biết rằng nói một lời cảm ơn với người thương yêu nhất của mình là không cần thiết, thế nhưng em vẫn muốn nói: Cám ơn chị của em!
Theo nld