Xưa, có con chim Cú Mèo làm tổ chung trên một cây với chim Gáy.
Một hôm, Cú Mèo đến từ giã chim Gáy để dọn đi nơi khác, Gáy ngạc nhiên hỏi:
– Bác đi đâu thế?
– Tôi dời nhà sang phương Tây!
– Sao thế? Có việc gì làm trở ngại cho bác? Tôi trông nơi đây sinh sống dễ dàng, mát mẻ, sao bác lại bỏ đi?
Cú Mèo buồn rầu đáp:
– Dân cư vùng này không ưa tôi!
Chim Gáy dịu dàng bảo:
– Này bác ạ! Chỗ thân tình với nhau tôi nói cho bác nghe… sở dĩ người ta không ưa bác là vì tiếng kêu của bác. Nếu sang phương Tây mà cũng kêu như thế thì người ta cũng ghét bác thôi. Chi bằng bác đổi tiếng kêu thì Đông Tây gì cũng tốt như nhau, chẳng ai ghét bác đâu mà sợ!
Cú Mèo nghe nói, giận dữ bỏ đi miền Tây ở. Đúng như lời tiên đoán của chim Gáy. Dân chúng miền Tây ghét bỏ nó, Cú Mèo đâm ra hận đời, nhất định đi vào thâm sơn cùng cốc, lánh xa loài người, loài vật, mặt trời, mặt trăng…
Trong cuộc sống đời thường lắm lúc ta gặp những nghịch cảnh khó khăn, muốn bỏ hết tất cả dời đi nơi xứ khác, để hi vọng rằng sẽ có một môi trường tốt hơn, tuy nhiên đây là hoàn cảnh ngoại tại có thể tiến triển.
Thế nhưng đối với tính cách của một con người, được thể hiện từ nơi bản tâm bản tánh, vậy việc tu dưỡng tâm hồn là điều cần thiết dù ở bất cứ nơi đâu, nhờ người khác soi sáng cho mình, để biết nhìn lại và sửa đổi những tập khí xấu, hòa nhập vào trong cuộc sống. Chịu khó thay đổi tư duy tính cách để mọi người thấy ta dễ chịu hơn.
Nếu tâm tánh không sửa đổi thì cho dù đi chân trời gốc biển nào đi nữa thì cũng chỉ là lặp lại màn cũ mà thôi. Thay đổi để mà sống, hiểu biết để cảm thông. Thiết lập Tịnh độ ngay trong hoàn cảnh uế độ nầy là thế.
Xem thêm câu chuyện Mặt trăng và mặt trời
Like ủng hộ IMA và cập nhật những thông tin bài viết hay một cách nhanh nhất bạn nhé. IMA luôn mong đợi những comment phải hồi chia sẻ về suy nghĩ và cảm xúc của bạn.