Dù là gái đã có chồng và con nhưng Thu vẫn luôn nhận được những lời tán tỉnh từ nhiều người đàn ông. Gái một con khiến lắm kẻ mòn con mắt. Trong đó không ít kẻ giàu sang.
Tiền điện, tiền nước, tiền đi chợ, lại còn tiền thuốc thang chữa bệnh cho mẹ chồng, tiền sữa cho con… Mọi thứ như quay mòng trong đầu Thu. Dù đã cố gắng tằn tiện trong chi tiêu nhưng số tiền lương ít ỏi mà cả hai vợ chồng gộp lại vẫn khó mà đủ.
Làm quần quật cả ngày mà vẫn méo mặt vì tiền, nhiều lúc Thu nghĩ mà không khỏi nản lòng. Không biết cuộc sống sẽ tiếp tục như thế nào nếu cứ suốt ngày phải chóng mặt cân đong đo đếm đồng tiền.
“Bỏ Đạo đi, lấy anh, em sẽ có cuộc sống sung sướng chẳng còn phải lo nghĩ gì cả. Nhìn em vất vả như thế anh xót lắm”. Đã có lúc Thu nghĩ đến những lời gạ gẫm kia. Không hẳn tất cả đều là những lời tán tỉnh của những kẻ háo sắc. Có người yêu Thu thật lòng, theo đuổi Thu từ những ngày Thu còn là con gái. Người ấy bây giờ rất thành đạt và giàu có và… vẫn yêu Thu. Nhưng cứ nghĩ đến Đạo là Thu lại cảm thấy có lỗi với chồng. Mặc dù Thu chưa hề có hành động gì phản bội chồng cả. Mặc dù suy nghĩ ấy chỉ đôi lúc thoáng qua, nhưng cũng đủ để khiến Thu tự cảm thấy hổ thẹn.
Thu không muốn làm cho chồng phải thêm suy nghĩ và dằn vặt…
Thu và Đạo yêu nhau từ ngày còn là sinh viên. Lắm người theo đuổi, có không ít các chàng công tử lắm tiền hay thành đạt nhưng Thu chỉ yêu có mình Đạo. Ba mẹ Thu phản đối dữ lắm, vì… Đạo nghèo. “Con phải nghĩ cho tương lai của mình chứ. Thằng Đạo nó nghèo thế sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho con được. Con phải thực tế chứ đừng yêu mù quáng như thế mà sau này khổ lại hối hận thì lúc đó cũng muộn rồi”. Nhưng rồi Thu và Đạo vẫn lấy nhau. Đạo nghèo nhưng chân thành, tốt tính, có tài lại là người có chí. Thu tin mình sẽ hạnh phúc bên Đạo.
“Anh lại để em phải vất vả rồi. Dạo này em làm việc mệt lắm phải không? Anh thật có lỗi với mẹ con em. Mình chịu khó một thời gian em nhé!”, Đạo luôn dành cho vợ con sự trìu mến và ân cần như thế. Anh luôn về nhà với nụ cười thường trực trên môi. Thu biết đằng sau nụ cười ấy là sự mệt mỏi, căng thẳng của Đạo. Anh vẫn thường làm thêm ngoài giờ để kiếm thêm thu nhập cho gia đình và cũng là phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Thương chồng. Nhiều lúc nhìn chồng ăn cơm, bữa ăn đạm bạc chẳng có gì mà cô xót xa. Vì vậy mà hết tiền, cô cũng không nỡ than thở. Thu không muốn làm cho anh phải thêm suy nghĩ và dằn vặt. Cô biết anh vẫn đang bươn trải và cố gắng rất nhiều. Mọi sự cố gắng đều được đền đáp. Đạo là một người có tài, chỉ có điều chưa gặp thời. Dần dà tài năng của anh ở công ty cũng được mọi người công nhận. Anh được thăng chức, nâng bậc lương… Anh vẫn không quên nhắc với vợ những ngày khốn khổ đã qua, anh cảm phục vợ vì Thu đã luôn bên cạnh anh những lúc nghèo nàn và mệt mỏi nhất! Cuộc sống hiện tại của hai vợ chồng chưa thể nói là khá giả nhưng cũng không còn phải tính toán từng đồng như trước đây. Thu biết lựa chọn của mình là đúng. Nghĩ lại, cũng may cô đã vượt qua được những cám dỗ, dù chỉ là trong tư tưởng. Nếu không… Thu càng yêu người chồng áo rách của mình hơn.
Nguồn PLXH