Một chuyện lạ lùng đã xảy ra với tôi vài năm trước. Tôi ngẫu nhiên trò chuyện với một phụ nữ chạy bàn tại nhà hàng tôi thường ghé qua. Chúng tôi chỉ biết tên nhau, nhưng thường trò chuyện vài phút mỗi lần tôi ăn ở đó.
Một ngày cô hỏi tôi: “Có phải anh có cậu con trai tám tuổi không?”. “Nó lại gây chuyện gì rồi?’ tôi nghĩ. Tôi gật đầu xác nhận.
Cô tiếp: “Cậu bé chơi bóng đá phải không?”
Khi tôi bảo đúng vậy, cô liền hỏi có phải thằng bé đã chơi trận bóng tuần trước ở một sân bóng cụ thể nào đó không. Một lần nữa tôi lại trả lời: “Đúng vậy”.
“Tôi cũng nghĩ thế,” cô mỉm cười. “Tôi đã thấy cậu bé và nghĩ đó là con anh”.
Vì có tới cả chục ngàn bé trai trong thành phố nên tôi kinh ngạc thốt lên: “Tôi không biết là trông thằng bé giống tôi đến vậy!”
“À, tôi đâu có nhìn mặt nó”, cô nói và mỉm cười như thể đang giữ một bí mật.
“Vậy làm thế nào cô biết nó là con trai tôi?”
“Tôi chỉ ngồi trong ô tô và thấy một cậu bé đội mũ bóng chày đi qua sân để gia nhập vào đội của mình. Thằng bé bước đi giống anh”.
Bước đi giống tôi ư? Bây giờ thì tôi thực sự tò mò. Tôi bước đi như thế nào? Vì tôi đang bước đi nên tôi không thể nhận ra trong mắt người khác trông mình ra sao. Có thể tôi sẽ phải quan sát lúc thằng bé dạo qua để xem.
Điều đó cho thấy, cách chúng ta bước trên đường phố và cách chúng ta dạo qua cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Có thể tôi không biết mình bước đi trên phố thế nào, nhưng tôi muốn chú tâm hơn về cách mình dạo qua cuộc đời.
Đi qua cuộc đời, tôi muốn mình bước thật nhẹ nhàng. Tôi muốn hành xử với mọi thứ trong cuộc sống với lòng tôn kính. Nhiều nhất có thể, tôi muốn bước đi trong thanh thản.
Tôi muốn bước đi nhẹ nhõm, thậm chí vui vẻ qua tất cả những ngày tôi được ban cho. Tôi muốn cười to thật dễ dàng. Tôi muốn ghé bước thật thận trọng cả khi vào lẫn lúc ra với cuộc sống và những mối quan hệ con người. Tôi không muốn bước đi nặng nề quá mức cần thiết.
Và xuyên suốt cuộc đời, tôi nghĩ mình muốn bước đi với nhiều niềm vui và ít giận dữ hơn, nhiều yêu thương và ít sợ hãi hơn. Tôi muốn bước đi tự tin mà không ngạo mạn. Tôi muốn bước đi trong nhận thức sâu sắc. Tôi muốn thành thực cảm ơn vì những món quà dù lớn lao hay giản dị – một bầu trời đêm đầy sao hay cốc nước nóng trong một ngày lạnh giá.
Nếu cuộc sống là một hành trình thì cách tôi trải qua hành trình đó thật quan trọng. Tôi sẽ đi qua cuộc đời như thế nào. Nhưng tôi vẫn tự hỏi không biết trông mình thế nào lúc dạo bước trên đường phố.
Đỗ Dương
Lược dịch theo Steve Goodier
Theo Dân Trí
Xem thêm câu chuyện Một Lần Tự Học