Đã 30 năm má từ giã thị thành về làm dâu nhà nội và chắc chưa một lần ba nắm tay má sau ngày cưới năm nào. Con nghĩ thế vì từ ngày con biết nhớ, con chưa hề nhìn thấy cái nắm tay trìu mến ấy lần nào.
Tâm Bình
Má có biết không? Con thương sao cái nắm tay nhẹ nhàng, thong dong của các cụ già đi trên đường và cả các cụ già mà tình cờ con bắt gặp khi đi dạo trên đường phố giá lạnh trong mùa đông ở tận thành phố cổ Edinburgh xa xôi bên Anh Quốc.
Ở cái tuổi gần 60, má con không quá già nhưng cũng không còn đủ trẻ nữa. Nếu cầm tay má một lần chắc ba sẽ thôi không còn những lời nặng nhẹ nữa và anh em con sẽ thôi không còn những đòi hỏi vô lý trong cuộc sống thường nhật nữa. Đôi khi những đòi hỏi ấy cứ được xem như một trách nhiệm mà đương nhiên má phải lo toan, chu tất cho cả nhà.
Con không đủ văn hay chữ tốt để nói lên hết niềm thương yêu của một đứa con. Đứa con gái thứ ba của má đã bước vào tuổi 30 nhưng có lẽ cũng chưa một lần nắm lấy đôi tay của má với tất cả yêu thương trìu mến nhất.
Tình cờ chiều nay, con thấy trên trang website ấy những cảm nhận thấu tận nỗi lòng của các anh chị viết về mẹ của mình. Con xúc động không nói nên lời. Con tự hỏi đã bao năm má nhẫn nhịn, vất vả để gia đình có cái gọi là hạnh phúc và êm ấm nhất làng quê, là niềm tự hào của ông bà trước khi mất, má đã nhận được gì từ chồng con? Người ta nói món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm. Có lẽ thế, ba nợ má một câu xin lỗi muộn màng, một cái nắm tay đầy yêu thương lúc xế chiều. Con nợ má một cái nắm tay đầy cảm thông, chia sẻ của một đứa con gái trong gia đình.
Có lẽ má đã phải chịu đựng và sống bằng tất cả nghị lực của tình yêu mà má dành cho ba hơn 30 năm qua. Có lẽ bàn tay của má sẽ thon thả, mềm mại hơn nếu ngày xưa má ưng ai đó ở thị thành, nơi ông bà và mấy dì đã sắp đặt cho má. Có lẽ má đã không phải gồng mình xuống ruộng lúa quê nội khi nghe ông nội nói “để cho nó học cách xuống ruộng đến khi nào hết sợ đỉa thì thôi”. Má đã rơi không ít nước mắt khi đang long đong đoạn đường đèo dốc xa xôi đi làm và nghe tin chồng mình đang vui vẻ bên người khác.
Cuộc sống không có nỗi đau nào giống nỗi đau nào phải không má? Chỉ đến khi con bước vào tình yêu đầu tiên, thương rồi chia tay sau ba năm quen nhau, con mới hiểu cái đau của sự hy sinh và phản bội là thế nào? Con mới nếm được cái vị đau và xót cho những chịu đựng của má. Con đắng lòng khi thấy bàn tay má đã không còn nguyên vẹn sau bao năm làm dâu, làm vợ nơi quê mình. Má không còn tự tin khi gặp lại bạn bè cũ sau hơn 20 năm xa cách. Má không nói ra nhưng con hiểu hết những nỗi niềm đó. Nhiều lần con tự nhủ điều gì có thể làm cho má vui, kể cả hy sinh những cảm xúc riêng của mình, con cũng làm.
Có những vất vả thường nhật làm cho đôi tay người phụ nữ không mềm mại như xưa nhưng với má, tất cả chẳng là gì. Những nỗi niềm trong lòng còn đau gấp vạn lần. Có chồng nhưng hơn 25 năm má phải sống như người không chồng. Đầu làng trên xóm dưới, cả hai bên xui gia của má bây giờ, mấy ai biết hết cảnh nhà mình nếu họ không tình cờ nghe thấy từ người trong gia đình nói ra. Con không biết nói sao cho hết những thương yêu trong lòng của con dành cho má.
Con gái thường không gần với má, có lẽ các cụ nói đúng. Dẫu biết má khổ nhiều, song không hiểu sao, càng lớn tuổi, con lại gần với ba hơn, có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Khi viết những lời này, con không cầm được lòng mình. Xin lỗi má vì có những lúc các con cũng góp phần thêm cho đôi tay của má nhiều nếp nhăn, thêm lo toan trong cuộc sống. Con ước gì thời gian có thể trở lại, các con sẽ luôn dũng cảm đứng về má, kể cả khi các con không đủ sức chống lại những cơn thịnh nộ vô cớ của ba để má không thấy tủi phận trong những lúc đau khổ ấy.
Đời người phụ nữ hạnh phúc nhất là gặp được người chồng thương yêu, con cái hiếu thảo, sống yên ổn lúc tuổi già. Khi còn trẻ, đôi bàn tay của má không được đỡ nâng từ chồng mình thì lúc tuổi già này, anh em con xin má hãy vui lòng mà hưởng phước những ngày còn lại của cuộc sống. Hãy bỏ qua hết những giận hờn ngày xưa. Những muộn phiền của má, con mong là sẽ theo cơn gió trôi đi để má của con sẽ thôi bớt những nếp nhăn trên bàn tay năm nào.
Giờ thì má đã có cháu nội – ngoại, má hãy cứ yên vui bên các cháu má nhé! Giờ thì ba đã thay đổi rồi. Má hãy tin rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”. Sau những bão dông trong cuộc đời, đây là lúc má xứng đáng có được cái nắm tay đầy chia sẻ, yêu thương từ chồng, từ con. Con tin rằng tuổi già, đôi bàn tay của má sẽ được ba nâng niu, lo lắng. Các con sẽ luôn bên má. Má hãy vui lên, đời sướng khổ là vạn sự tại tâm mà phải không má? Má đừng lo, rồi mỗi đứa con của má sẽ tìm thấy hạnh phúc, trong đó có con. Mà dù có hay không thì con vẫn luôn ở bên ba má để chắp nối hai đôi bàn tay già nua ấy gần lại nhau sau bao năm xa cách, má hen!
Nguồn Ngôi sao
Xem thêm bài viết Lá Thư Dành Cho Mẹ