Hà Nội những ngày này, bão… lạnh…
Tay buốt, mắt nhòe đi…
Muốn dừng lại để khóc.
Nhưng hình ảnh về đôi nhảy ấy, người con gái đã không còn một cánh tay và người con trai đã mất đi một bên chân… tái hiện lại trong cái nhập nhèm của nước mưa và cái chực trào của nước mắt.
Mình còn hạnh phúc…
Mình còn may mắn…
Khi còn nguyên vẹn để cảm nhận cái tê tái này…
Thêm dũng cảm để vượt qua những con gió quất lạnh vào mặt.
Để hạnh phúc hơn khi nhìn thấy cổng nhà quen thuộc.
Thấy bình yên biết bao khi con em mới nhìn thấy chị đã kịp phàn nàn: “Em vừa làm bài tập xong thì biết mai nghỉ học, chán quá”.
Anh chị phòng kế bên đang ngủ vẫn kịp quay ra mắng: “Mưa gió thế này đi đâu giờ mới về?”
Mọi lần sẽ nhăn mặt kêu ca về công việc bận thế này, hoàn cảnh khố khổ thế kia…
Hôm nay chỉ thấy… thật ấm áp.
Ở không xa ta kia, nhiều người dân nước Nhật có lẽ còn mong được người thân mắng nhiều hơn thế, phàn nàn nhiều hơn thế…
Ta thấy yêu hơn cái bát mỳ tôm giữa đêm, thật đầy đặn, với rau, với tôm, với trứng…
Anh tỉnh giấc qua đùa: “Lương tháng tiền triệu để ăn mỳ tôm à? Đang lạm phát tiêu nhanh tiền đi không mất giá…”
Mỉm cười.
Vội vã lên giường đi ngủ, lấy sức cho ngày mai đi trực sớm.
Lần đầu tiên thấy yêu việc “được dậy sớm đi làm” đến thế.
Ít ra ta cũng có việc để làm mỗi khi thức dậy…
Có lẽ… chỉ thấy yêu cuộc sống hơn khi ta có cái nhìn lạc quan hơn, khi ta có sự so sánh bất hạnh nhỏ nhoi của mình với sự thiệt thòi lớn lao nhưng kiên cường ngoài kia.
Ta bé nhỏ…
Nhưng…
Đừng bé nhỏ mãi nhé, ta ơi!
Hương Đỗ
Theo ngoisao