Tôi nhận ra đằng sau những ánh hào quang mà tôi thấy, cuộc đời này còn rất nhiều ‘góc khuất’ với những mảnh đời và số phận đau thương nhưng họ vẫn vươn lên sống nghị lực.
Nguyễn Thị Phương Loan
Tắt máy tính, đóng cửa phòng làm việc, ra về đã là 20h, mệt mỏi và căng thẳng, tôi chợt nhìn ra tấm kính ngoài hành lang. Dòng người đi lại dưới phố vẫn nhộn nhịp, tôi chợt hoài niệm lại quá khứ của mình – một đứa con gái 27 tuổi.
Cũng khoảng không gian này cách đây bốn năm, khi đó, tôi mới tốt nghiệp đại học, hay đi lang thang khắp các con phố với hy vọng sớm tìm được một công việc. Tôi tự tin lắm vì trong quá trình học đại học với những người bạn khác, lúc họ đang đi chơi vui vẻ thì tôi luôn miệt mài vào sách vở.
Ra trường, tôi xông xáo khắp nơi tìm việc nhưng hình như mọi tính toán của tôi không được như mong muốn. Hồ sơ gửi đi mà chẳng có hồi âm trở lại, tôi lang thang trên các tuyến xe bus, gõ cửa từng công ty, ngân hàng nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tôi than thân, trách phận, đổ lội cho số phận đã không mỉm cười với mình. Rất nhiều bạn cùng trang lứa với tôi không học giỏi bằng tôi, không tự tin, năng động như tôi mà họ vẫn có một việc làm tốt sau khi ra trường.
Nhiều lúc, trong bóng đêm tăm tối, tôi cảm thấy chán nản, thất vọng và tự ti vào chính bản thân mình. Tôi hình dung cuộc đời mình không có lối thoát, mọi cánh cửa dẫn tôi đến với cuộc đời này đều đã đóng lại. Rồi tình cờ tôi xem một phóng sự nói về “Nhật ký của Na” – một cô sinh viên không may mắc chứng bệnh ung thư quái ác. Cô gái đó cũng giống tôi, có những khát khao và hoài bão vào cuộc đời nhưng cô ấy bất hạnh hơn tôi hàng nghìn hàng vạn lần.
Sự sống của cô ấy sẽ không còn nữa, cô ấy không còn cơ hội để thực hiện những dự định trong tương lai. Tôi bừng tỉnh khi nhìn thấy nụ cười lạc quan của cô gái, một nụ cười đằng sau sự đau đớn tột cùng về thể xác lẫn tinh thần, tôi chợt nhớ đến câu nói “Có những niềm vui không nói nên lời, có những nỗi buồn đọng thành nước mắt”.
Tôi vui vì tôi đã nhận ra rằng những khó khăn của tôi chỉ là rất nhỏ nhoi trong vô vàn những chông gai, thử thách nghiệt ngã của cuộc sống và những thất bại, tổn thương chỉ là quá trình của sự trưởng thành. Tôi hiểu rằng tôi phải bước tiếp vì cuộc đời vẫn cho tôi sự sống, bên cạnh luôn có những người yêu thương và ủng hộ tôi.
Nhưng những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má vì tôi thấy thương Na, tôi buồn và xấu hổ vì có những khoảng thời gian tôi đã vô tình hủy hoại suy nghĩ của mình. Giờ đây, tôi nhận ra đằng sau những ánh hào quang mà tôi nhìn thấy ở cuộc đời này còn rất nhiều “góc khuất” với những mảnh đời và số phận đau thương nhưng họ vẫn vươn lên sống nghị lực.
Sau bao khó khăn, tôi đã có một công việc như mong muốn, tôi kiêu hãnh khi đứng giữa những người bạn, Na đã cho tôi một bài học khắc cốt ghi tâm. Khi viết bài viết này, có lẽ Na đã không còn ở cõi đời này nữa nhưng cô ấy đã đánh thức tôi, đánh thức bản lĩnh và nghị lực của một con người. Tôi hiểu rằng không có khó khăn nào là không thể giải quyết và cũng không có chông gai nào là không thể vượt qua, quá khứ chỉ là sự trải niệm chứ không phải là nỗi đau.
Rời khỏi công ty, đi trên con đường quen thuộc, hôm nay tôi thấy nó đẹp lạ lùng. Đâu đó phảng phất mùi hoa sữa thơm ngát, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhàng và thanh thản trong cái xô bồ, náo nhiệt của cuộc sống. Tạo hóa đã cho mỗi người một sự sống, xin hãy trân trọng nó. Ở một nơi nào đó, cầu mong bạn sẽ luôn được bình yên. Ở nơi đây, tôi cùng những người may mắn trong cuộc đời này sẽ sống tốt và sống có ích hơn.
Nguồn Ngôi sao