Có một câu chuyện kể về một người mẹ trẻ, ngày nào cũng phải đối mặt với những cảnh tượng đầy “thử thách”: con nhỏ tinh nghịch đến mức chưa kịp gấp lại đống quần áo thì con đã bày ra như chiến trường; bữa ăn mới dọn ra lại đổ lung tung; những đêm khuya, con quấy khóc không ngừng, còn bố mẹ thì mệt mỏi vô cùng.
Một hôm, sau khi dọn dẹp căn nhà lộn xộn của con, người mẹ ngồi xuống cạnh giường nhỏ, nhìn đứa con đang say ngủ, gương mặt ngây thơ, đôi tay nhỏ xíu và nhịp thở đều đặn. Bất chợt, cô nhận ra: những khoảnh khắc vất vả ấy sẽ không tồn tại mãi. Con sẽ lớn lên, từng ngày biết thêm nhiều điều, và một lúc nào đó sẽ không còn cần đến mẹ mỗi khi đêm xuống. Đến lúc đó, căn nhà có thể sẽ ngăn nắp hơn, bữa ăn sẽ không còn bị vương vãi, nhưng có lẽ cũng sẽ thiếu đi tiếng cười trẻ thơ, những giây phút dỗi hờn và cả những cái ôm nhỏ xíu ngọt ngào.
Chính khi nhận ra điều này, người mẹ ấy bắt đầu thấy niềm vui trong những đêm thức giấc dỗ con, thấy sự may mắn khi được nhìn con lớn lên từng ngày, dù cho việc chăm sóc con có bận rộn, mệt mỏi đến đâu. Những vất vả ấy chính là tình yêu, là món quà thiêng liêng mà chỉ khi làm cha mẹ, chúng ta mới có thể cảm nhận trọn vẹn.
Đôi khi, những đêm không ngủ, những đồ đạc hỏng hóc hay đôi tay nhỏ nhắn kéo áo mình khi cần đều chính là những khoảnh khắc quý giá, nhắc nhở ta rằng hạnh phúc lớn nhất là khi được đồng hành và yêu thương một sinh linh bé nhỏ trong hành trình trưởng thành của chính chúng.