“Thuốc bổ của mẹ đây. Chỉ cần mẹ hôn con một chút là mẹ khỏe liền”
Mỗi sáng thức dậy, mẹ tất bật chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà rồi vào giường đánh thức con dậy. Con quàng tay qua cổ mẹ, mắt nhắm tít, nũng nịu: “Mẹ cho con ngủ tí nữa đi”.
Mẹ hôn vào đôi má còn say ngủ của con, khó nhọc bế con ra khỏi giường đưa vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, cho con ăn sáng, chở con đến trường và nhận từ con cái hôn chào tạm biệt. Một buổi sáng có quá nhiều công việc dành cho mẹ nhưng lòng mẹ lâng lâng hạnh phúc.
Buổi chiều, mẹ ghé trường đón con. Từ bên ngoài, mẹ ngước mắt lên tầng hai chờ đợi. Bóng con lấp ló ngoài cửa lớp, rồi con chạy ra hành lang nhìn xuống, vẫy tay, toét miệng cười với mẹ. “Mẹ!”. Bao giờ cũng bắt đầu từ tiếng gọi đầy trìu mến, yêu thương đó khi con chạy đến bên mẹ để rồi sau khi vòng đôi tay bé xíu ôm lấy lưng mẹ, con lại tíu tít chuyện trường lớp, bạn bè suốt dọc đường về. Cũng có khi cao hứng, con hát líu lo hết bài này sang bài khác. Bao mệt nhọc, căng thẳng suốt một ngày làm việc mưu sinh biến mất, thay vào đó, mẹ ngập tràn hạnh phúc.
Buổi tối, sau khi ăn uống, kiểm tra bài học của con, hai mẹ con lại vào giường “tám” một lúc trước khi con chìm vào giấc ngủ. Đây là khoảng thời gian trong ngày mẹ tha hồ ôm, tha hồ hôn hít, nựng nịu con, còn con thì phá lên cười sung sướng.
Có lúc con làm bộ “chảnh”: “Cho mẹ hôn con nè!”, cũng có lúc thấy mẹ hơi mệt, con dịu dàng: “Thuốc bổ của mẹ đây. Chỉ cần mẹ hôn con một chút là khỏe liền”. Hay có khi con gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”, khi mẹ hỏi: “Gì vậy con?”, con ôm mẹ: “Không có gì. Chỉ là con muốn gọi mẹ thôi”. Mẹ cười trong hạnh phúc.
Con yêu, mẹ muốn nói với con, mỗi giây mỗi phút ở cạnh con, dù tất bật với cả núi công việc không tên hay thảnh thơi chơi đùa cùng con, mẹ đều thấy hạnh phúc. Thật đó.
Theo Người lao động