Hai mươi tháng mà Bư mới bập bẹ được chục từ khiến mẹ sốt cả ruột. Mẹ lo lắng lắm nhưng mẹ nhầm to rồi: Bư ma lanh hơn mẹ nghĩ nhiều.
Hạnh phúc mong chờ
Chậm nói không phải chậm trí tuệ, không tin mẹ đọc thử nhật ký của Bư đây này.(Thực ra, đây là dựa trên nhật ký của …ố …oàng (Bố Hoàng) và 1 bài viết trên tạp chí mà bố được mẹ cho đọc).
Ngày 1, tất cả điện thoại ở nhà đều nằm trong tầm kiểm soát của Bư, điện thoại của …ố …oàng nằm ở bàn máy tính và bàn để hoa ngoài phòng khách, điện thoại của Mẹ là hay để linh tinh nhất còn điện thoại của Bà Nội thì thường nằm ở rất cao trên quầy bar. Bất cứ khi nào điện thoại kêu là con biết ngay của ai và mang ra tận tay cho thân chủ của nó. Bất kể thân chủ đang bận nấu cơm, đánh răng hay lái xe zin zin của Mabu.
Ngày 2, cái điện thoại bàn là của Bư nhé. Lúc nào Bư nhớ ai là Bư sẽ ra đấy gọi. Chỉ đơn giản là nhấc máy và bấm. Thật ra, mình biết thừa là mình chẳng gọi được cho ai nhưng mình cứ bập bẹ vài câu cho nó “sành”. …ố …oàng thì cứ nhìn mình chằm chằm sợ mình gọi sang Mỹ hay sao ấy. Mình biết là điện thoại này khóa gọi liên tỉnh và quốc tế rồi mà. Mình cầm một lúc thì nó kêu tút ầm cả lên. Nhưng mình vẫn cứ “a nô” kẻo mọi người lại nghĩ mình gọi bâng quơ. Ghét thật, theo dõi mình từng li từng tí một.
Ngày 3, mẹ làm gì mà cứ tô tô chát chát thế nhỉ, chắc là để làm đẹp cho …ố …oàng ngắm đây. Mình cũng phải làm đẹp chứ, mình cũng là con gái mà. Mẹ có dùng son nữa không? Chắc là không rùi vì đang để rảnh dưới bàn mà. Con mượn nhé. Thế là con mang ra cho …ố …oàng, bố cầm son định bôi cho mình nhưng mình chẳng hiểu bố định làm gì nên chạy vào méc mẹ là bố giành của Bư. Kaka, thế là bố bị mắng te tua. Bố hậm hực bỏ đi. Thế còn cái hộp kia là bôi gì nhỉ? Thấy mẹ bôi lên má. Bư cũng phải bôi thử xem nào. Hihi hay quá, thế là Bư cũng xinh giống mẹ rùi nè. Mẹ chạy ra gọi bố. Thế là hai bố mẹ nhìn mình đầy ngưỡng mộ.
Ngày 7, mình là fan của Xuân Mai và “Charlie bit my finger”. Tên Charlie buồn cười thật, hắn cắn thằng anh tí thì mất ngón tay. Mình cũng phải bắt chước mới được. Mỗi lần mẹ đánh răng là mình thử trêu mẹ xem nào. Nhưng sao mẹ chẳng hài hước gì cả, chỉ thấy kêu ầm lên. Mà mình có cắn mạnh lắm đâu, chỉ không cho cái bàn chải cùng tay mẹ thoát ra một lúc thôi mà. Kiểu như bố hay xem đá bóng, người ta gọi là “bóng đi người ở lại” ấy.
Ngày 14, mình đã biết bật tắt tivi và cái đầu DVD để ngay tầm tay mình. Việc bỏ đĩa vào ổ rồi lấy đĩa ra quá ư là dễ dàng với mình. Cái trò mình thích nhất là chuyển kênh khi …ố …oàng đang xem đá bóng. Đang chuẩn bị đến pha gay cấn là mình ấn vèo một cái. Mặt …ố …oàng lạnh lùng gờm mình một cái. “Mẹ … mẹ …”, “Ơ sao thế con”. Mẹ ra ôm chầm lấy Bư. Bư chỉ về phía …ố …oàng và cái điều khiển trên tay bố. Thế là bố lại bị mắng là giành với trẻ con. Bố lầm lũi vào phòng ôm lấy cái laptop. A, cái này mới nhiều cái hay nè. Có bao nhiêu là hình của mình trên đấy. Bố cho con xem đi. Bố nhe răng và nhấc Bư lên ngồi vào lòng. Nhưng bố đang xem cái gì ấy, sao toàn cô chân dài và ăn mặc thiếu vải thế nhỉ. Con phản đối, bụp bụp, mình phải chiếm được cái bàn phím thì mình sẽ kiểm soát được cái máy này. Kaka thế là bố lại quăng mình sang một bên. Thôi, không chơi cái đấy nữa, có cái điện thoại to oành của bố đây rùi. Gọi cho ông và anh Chum đã!
Ngày 21, mình ôn lại mấy từ mình nói được xem nào: “Bà, Mẹ, …ố …oàng. Bà, Mẹ, …ố …oàng”. A, bố dậy rùi. Sao hôm nay mình lại ngủ với bố nhỉ? Bao lâu nay mình ngủ với Bà và Mẹ cơ mà. Nhưng ngủ bên này thích đấy, có hơi hôi hôi một chút nhưng lại hợp với khứu giác của mình. Tối nay sẽ ngủ tiếp với bố nhé.
Ngày 28, ngày nào bố cũng làm một cốc cafe mới đi ngủ. Hay mình cũng làm một ngụm nhỉ? Bố ơi, cho con ngụm nào. Mình cứ mè nheo là thế nào bố cũng cho. Hihi thế là được một thìa. Eo ơi, đắng quá. Nhưng vẫn phải cười một cái cho bố vui, kẻo lại bảo mình không biết thưởng thức. Nhưng từ giờ không uống cái đắng ngắt này nữa. Đi uống sữa của mình còn ngon gấp vạn lần. Sao bố không uống món ngon và bổ ấy nhỉ mà lại uống cái đắng ngắt vậy. Chắc bố hư nên Mẹ không cho uống đấy mà. Mẹ muôn năm.
Ngày 31, cả nhà ngồi ăn cơm. Có cái bể cá trước mặt. Bố hỏi con gì thế Bư? “Cá”. Giỏi quá, Bư của bố giỏi ghê cơ. Thế bà gì đây? Bà Tĩn (Tĩnh). Hoan hô, Bư thật là tuyệt.
Theo dantri
hạnh phúc