Mọi việc xảy ra đều có lí do của nó.
Tôi thấy câu này đúng trong mọi hoàn cảnh.
Tôi nghĩ nếu mọi chuyện xảy ra đúng như dự liệu, thì giờ này tôi đang lang thang đâu đó ở Myanmar. Còn ở Việt Nam, mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh mà không có ai chăm sóc.
Tôi nghĩ mình sẽ vô cùng ân hận nếu điều đó xảy ra thật. Bây giờ thì tôi đã hiểu sự dùng dằng sâu trong tận thâm tâm mỗi khi quyết định mua vé máy bay đi Yangon từ hồi tháng trước. Ơn trời đến nay chiếc vé vẫn chưa nằm trong tay tôi, dù cuối tháng này là hạn cuối cùng để tôi sử dụng cái Visa Myanmar.
Tôi đang cố để không bị bệnh. Tôi nghĩ với một người như mẹ, phải nằm gần như 24/24 trên giường, giữa một cái phòng nồng nặc âm thanh bệnh tật và chát chúa cái mùi của yếu ớt thì nên có một nười không bị bệnh ở bên cạnh.
Tôi đã chán ngấy việc mỗi ngày phải leo lên cái tầng hai đó mấy lần, đã chán việc nhìn những khuôn mặt mỏi mệt vì thiếu ngủ, rầu rĩ vì lo lắng và căng thẳng mỗi khi mũi tiêm dí vào người.
Đơn giản là nó cũng làm tôi muốn bệnh.
Tôi sẵn sàng bỏ luôn cái Visa đó nếu mẹ tôi chưa khỏe lại và tự lo được cho mình. Tôi cũng chẳng quan tâm đến việc tôi phải đi xa đến đâu nếu ở nhà, mẹ tôi không có ai chăm sóc khi bệnh. Tôi cũng không cho rằng cuộc đời mình sẽ kém vui đi nếu một ngày tôi chỉ làm những công việc lặp đi lặp lại: đêm ngủ trong bệnh viện, sáng về nhà dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ, nấu ăn, cho chó ăn, ngủ một chút để lấy sức, rồi lại mua thức ăn, lo nước uống cho mẹ tôi.
Tôi từng phản đối rất quyết liệt những ai có suy nghĩ rằng: tuổi trẻ muốn có kinh nghiệm sống thì phải nhảy ra ngoài đường và đi du lịch bụi. Bạn đừng quên rằng “Cuộc sống là một hành trình” và “đi bụi” chỉ là một phần rất nhỏ trong hành trình đầy gian nan ấy.
Bạn có thể học cách tin người lạ trên đường đi, nhưng bạn cũng có thể học cách tin vào bản thân mình mỗi khi đứng trước một thử thách trong cuộc sống: như việc một người thân yêu đang nằm trên giường bệnh chẳng hạn.
Bạn có thể yêu thương một người nào đó ở cái xứ lần đầu bạn đặt chân lên, thì bạn cũng nên học cách quý trọng những con người đang ở xung quanh mình, thậm chí đã hy sinh cả cuộc đời để nuôi lớn bạn.
Và dù bạn có đi xa đến đâu trong cuộc đời này, thì hãy nhớ rằng: Ra đi là để trở về. Dù sau khi trở về, “kinh nghiệm sống” của bạn chẳng tăng lên là bao./.
Blog Đinh Hằng