Hai người gặp nhau, yêu nhau, kết thúc là một đám cưới và dọn về sống chung một nhà. Từ đây họ tạo cho mình một tổ ấm riêng, với nhiều trách nhiệm hơn trước sự chứng kiến và chúc phúc của gia đình bè bạn.
Có kẻ theo chồng với nụ cười nở trên môi, có kẻ ngậm ngùi ôm mối tình lặng câm để lại sau lưng hết thảy mọi thứ. Giờ đây cuộc sống của họ đã sang một trang mới. Một cột mốc.
Từ đây, có hai kẻ đã thực sự trưởng thành một cách trọn vẹn (có sự chứng nhận từ nhiều phía). Con cái sẽ ra đời, một tất yếu của cuộc sống hôn nhân. Một hành trình mới lại bắt đầu, những thế hệ mới sẽ lớn lên. Hôn nhân kéo dài (ràng buộc), có thể là đến hết quãng đời còn lại. Hôn nhân là một hành trình dài, đầy ngọt ngào, hạnh phúc và cũng không ít sóng gió, thử thách, đắng cay. Hôn nhân là một hành trình không thể đoán trước được gì.
Tại sao con người ta lại kết hôn? Trước hết là vì tình yêu. Người ta thường nói: khi tình yêu đã chin muồi thì hôn nhân là lúc thu hoạch trái ngọt. Người ta yêu nhau và tới một lúc nào đó cảm giác tới lúc nên dọn về sống chung một nhà, gần nhau hơn và trách nhiệm với nhau hơn, riêng tư hơn và hạnh phúc hơn… Cùng nhau chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống. Một giai đoạn mới sau tình yêu. Là kết thúc một tình yêu hay nuôi lớn một tình yêu bất tận. Ai mà không ao ước mọi sự tốt đẹp.
Cuộc đời sang một trang mới với những sự sẻ chia, san sẻ, cùng nhau nuôi dạy con cái, nhìn con cái lớn lên, nhìn mình già đi và mỉm cười nhìn đoạn cuối cuộc đời minh trôi qua thật đẹp.
Thứ hai, cũng lại là tình yêu. Sau một thời gian người ta yêu nhau, ngọn lửa tình yêu đang cháy và có thêm một yếu tố xúc tác nào đó thì ta cưới thôi. Không sớm thì muộn, thôi thì lúc này vậy. Để ba mẹ sốt hết cả ruột thì thật là không phải.
Đã có công ăn việc làm ổn định, tuổi cũng đã phải lứa vừa đôi, thôi thì cưới vợ gả chồng coi như là hoàn thành mục tiêu lớn trong đời. Nghe có vẻ giống như một gánh nặng quá. Nhưng quả thật hôn nhân dường như là một gánh không nhẹ chút nào.
Và câu hỏi mình đã thực sự muốn dọn về sống chung hay chưa vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn. Nhiều khi sự việc cứ lưng lửng, khó mà chắc được gì. Như ta cứ tự thức mắc với lòng, thực sự mình đã yêu chưa. Cảm xúc thật là mơ hồ quá mà.
Cuộc sống hiện tại nói chung là êm đềm rồi, không có gì đáng phải phàn nàn hết. Nhưng biết đâu từ đây, đời ta có nàng, đời ta có chàng, sẽ tươi vui thì sao. Hôn nhân như là một mục tiêu trong đời – một thứ mà mọi người sẽ lo lắng, bận tâm khi nó chưa hoàn thành. (Dẹp đi nỗi lo này lại có một nỗi lo khác lại đến thôi, bản chất con người nó vậy).
Dù đã sẳn sang hay chưa, dù đã chuẩn bị chu đáo hay vội vàng, có thể nói hôn nhân là cột mốc và người ta sống với nhau như thế nào sau hôn nhân mới là điều còn quan trọng hơn.
Đi tìm lý do người ta kết hôn với nhau, thì không biết kể bao giờ mới hết. Nên thử suy nghĩ ra một lý do không phải là một biến khác của tình yêu thử xem sao. Vậy thì là cái gì? Có thể là một thứ cảm giác người ta cần có nhau. Tôi cần một người vợ, và em cần một người chồng. Sao giống cái hợp đồng kinh tế quá. Như vậy là đủ cho một cuộc hôn nhân?
Chắc là hai kẻ khô khan gặp nhau nhau nên chẳng có cái gì là lãng mạn để có thể gọi là tình yêu. Đơn giản chỉ là thấy phù hợp. Đơn giản là yêu thương có thể vun đắp, quan trọng là có ngày càng càng nhiều hơn hay không thôi.
Cảm xúc có thể bị chi phối bởi nhiều thứ xung quanh, giữa những đắn đo được và mất. Có lẽ ai đó quá cầu toàn nên chưa tìm đâu ra một người yêu hoàn hảo và đành chấp nhận một người chưa hoàn hảo mà lại hóa hoàn hảo theo một cách khác. Có thể chúng ta dành cho nhau. Và có hai kẻ quyết định dựa vào vai nhau.
Một lý do nữa là tình thế bắt buộc. Bác sĩ bảo nên cưới đi thôi. Hay ta tự nhận thấy nên cưới đi thôi. Quả thật là sức hút bản năng khá là mạnh mẽ, khi người ta ngày càng càng tự do thể hiện, bộc lộ những cảm xúc của riêng mình. Cũng có thể là sức hút ngày càng giảm, kết hôn thôi, để hâm nóng lại mọi thứ cho nồng nàn.
Hẹn hò đã lâu, mọi thứ dần trở nên nhàn nhạt. Tuổi tác ngày càng càng chồng chất thêm. Bạn bè ai cũng cưới hết rồi… Môi trường khách quan tác động mạnh mẻ tới quyết định chủ quan là vậy. Thứ năm… Thứ sáu… Thứ bảy… Ta nên có chủ nhật đi thôi. Bởi có n những lý do khác nhau, mỗi người mỗi cảnh.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, chung quy mọi thứ đều dẫn tới một lý do đó là tình yêu. Đúng là tình yêu định nghĩa theo kiểu này hay kiểu nọ, hay những trường hợp cá biệt không có tình cảm hay cảm xúc trong đó. Với lại có ai dám đứng lên tuyên bố mình không kết hôn vì tình yêu đâu. Nếu ai hỏi bạn: Tại sao lại kết hôn? Dù là nhớ lại hồi đó hay là tưởng tượng ra tương lai, hay là đang gấp rút chuẩn bị cho đám cới cận kề, bạn đã tìm ra lý do cho mình chưa?
Thật ra có những chuyện mà người ta khó lý giải nổi tại sao, như thế nào? Như các hiện tượng lạ, hiện tượng bí ấn đã, đang và sẽ tiếp tục xảy ra trên hành tinh này lẫn ngoài hành tinh này. Không tìm được câu trả lời cũng không sao. Quan trọng là bạn tin tưởng, vui vẻ với các quyết định và hành động của mình.
Hôn nhân. Ngọt ngào hay đắng cay?
Hôn nhân đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Hay cũng có thể là kết thúc của hạnh phúc và bắt đầu của của đắng cay gian khổ. Nghe sợ quá. Từ đây có hai kẻ sẽ chia sẻ với nhau nhiều thứ, mọi ranh giới đều được xóa nhòa, với nhiều thứ phải chung. Chung con cái, chung nhà cửa, chung mẹ cha… Tuy vẫn có những thứ riêng được sự bảo hộ của pháp luật như quyền tự do cá nhân, tự do ngôn luận này nọ. Có mỗi cái ít quyền đi, như quyền kết hôn chẳng hạn.
Có nhau, họ sống tốt hơn, tôn trọng nhau hơn. Quả là cuộc sống đáng ao ước. Có nhiều áp lực trong nhiều chuyện, có hai người cùng giải quyết, có thể sẽ thuận lợi hơn hay khó khăn hơn nếu có sự bất đồng. Có những bức tranh sáng sủa tươi vui và những bức tranh ồn ào giông tố hơn. Tùy nhân vật trong tranh và bối cảnh thế nào. Nếu khó hình dung ra, hãy nhờ con cái phác họa cho ta một bức.
Làm bánh hôn nhân làm sao cho ngon đây? Nếu bạn thích nấu nướng, thích làm ra những chiếc bánh ngon lành, bạn đã có một lợi thế. Mọi thứ sẽ phụ thuộc vào tay nghề khóe léo và sự tinh tế kết hợp, gia giảm nguyên liệu, gia vị của mình. Không có một công thức chung nào cả. Ngoài vài nguyên liệu cơ bản thường gặp, hay dùng, các nguyên liệu như cần có: tôn trọng, sẻ chia, quan tâm… các gia vị phải dùng là: vui vẻ, lạc quan, trách nhiệm, cảm thông thích nghi…
Nhiệt độ nướng phải đảm bảo ở mức thấu hiểu, lúc nào nên cao lúc nào thấp, lúc nào kiềm chế, lúc nào liu riu nhường nhịn. Với những nguyên liệu, gia vị ,cách thức chế biến phù hợp, một chiếc bành hôn nhân sẽ ra lò và hai con người trưởng thành, không ngừng học hỏi, phát triển, làm mới mình, sẽ cũng tận hướng thành quả tuyệt vời mà mình tạo ra.
Có thể bạn thiếu nhuyên vật liệu, gia vị hay không biết cách chế biến. Bánh ra lò không được thơm ngon như ý, dù vậy vẫn có người thưởng thức nó cùng bạn và tấm tắc khen ngon. Như vậy chưa hẳn bạn đã thất bại. Sẽ có những chiếc bánh ngon lành khác nhờ tài biến hóa nào đó (có người hỗ trợ, có người lén đặt mua bánh, bạn đã học hỏi để nâng cao tay nghề…). Hãy tìm ra cách của riêng mình.
Phù… mệt hết cả người, có đủ thứ hầm bà lằng phải lo cho cái gọi là hôn nhân này. Có được bao nhiêu người chuẩn bị những thứ ấy, có được bao nhiêu người học hỏi những thứ ấy, và có bao nhiêu người không thể sống với những thứ ấy. Không biết được, nhưng nhiều người đã vượt qua, một cách khó khăn hay dễ dàng, có khi không cần biết đến nhiều thứ rắc rối của hôn nhân như thế.
Con người tự đặt ra cho mình những luật lệ và rồi cũng tự mình tìm cách phá bỏ những luật lệ hay nhẹ nhàng hơn là lách luật. Nhưng tính tất yếu của cuộc sống, nhiều luật lệ ta phải tuân theo. Khi nào tới lúc cưới thì cưới thôi. Ai mà biết trước được mọi sự sẽ như thế nào.
Mà phiêu lưu, kỳ bí một chút lại càng hấp dẫn. Cái gì cũng có những rủi ro mà. Chẳng hạn rủi ro bài này không được đăng vì thiếu trầm trọng những kiến thức chuyên môn lẫn thực tiễn. Dù gì thì thích thì ta cứ làm thôi, với sự hiểu biết cả mình, hy vọng là ta sẽ làm những điều đúng. Dù có thể nó không đúng. Nhưng mà với ta nó lại đúng.
Theo ngoisao