Khi SEA Games 26 khai mạc ở Indonesia, hơn 80 triệu con tim Việt Nam hướng về chiếc huy chương vàng cho bóng đá, một danh hiệu mà họ đã ‘khát’ từ rất lâu rồi.
Gia Luân
Có một sự thật khá phũ phàng là người dân Việt Nam sẵn sàng bỏ hết 90 huy chương vàng kia, chỉ mong có một huy chương vàng bóng đá là quá đủ. Họ khao khát, chờ đợi rồi lại thất vọng. Tuy nhiên, lần này sự thất vọng của họ có vẻ đã giảm đi nhiều, không phải vì họ thấy các cầu thủ “lực bất tòng tâm” hay đối thủ vượt trội so với ta, mà họ không buồn vì… đã quá quen với buồn. Ở thế hệ Hồng Sơn, Huỳnh Đức, mỗi lần mình gặp Thái là biết rằng sẽ thua nhưng tôi vẫn đi coi nhiệt tình, vẫn ủng hộ, rơi nước mắt với các anh. Tới thế hệ sau này, lúc Việt Nam đang đá bán kết với Indonesia, tôi đang… đi mua sắm.
Thật sự ai chẳng mong Việt Nam thắng nhưng để coi họ đá thì nản quá rồi. Và thú thật, sau thất bại của tuyển bóng đá thì SEA Games bị giảm sự quan tâm đi hơn một nửa. Thôi cũng không muốn nói nhiều về bóng đá Việt Nam nữa khi chuyện gì cần nói cũng đã được báo chí nói hết rồi. Ở đây tôi muốn nói về điểm sáng duy nhất, một điểm sáng mà SEA Games này sẽ được nhắc mãi, một điểm sáng mà bất cứ người Việt Nam nào cũng tự hào, đó là về người con gái chỉ cao 1m56 (rất nhỏ bé so với những vận động viên thể thao chuyên nghiệp) mang về cho tổ quốc Việt Nam, xin cảm ơn em – Nguyễn Thị Phương.
Tôi không quan tâm lắm đến thể thao của Việt Nam ở SEA Games, cho dù Việt Nam có vô địch. Nhưng khi nhìn hình ảnh của Phương trong cuộc thi, tôi đã rơi nước mắt vì tự hào. Tôi đã xem đi xem lại đoạn clip đó, tôi lưu lại riêng cho mình để sau này nhắc nhở bản thân mỗi khi cần cố gắng. Vâng, cái tôi cần ở các vận động viên Việt Nam là điều đó, tôi cần huy chương vàng lắm chứ nhưng nếu mọi người không có huy chương mà có tinh thần thi đấu như vậy thì gấp mấy lần huy chương.
Hình ảnh em cố hết sức, cố đến mức chạm vạo cái giới hạn của sức người, cảnh em té xuống vẫn giữ nguyên ý chí phải về đích. Chỉ vậy thôi, em đã làm tôi thấy quá tự hào vì mình là người Việt Nam. Em có biết tôi đã chia sẽ clip đó cho rất nhiều người bạn ở nước ngoài dù đó chỉ là một chiếc huy chương bạc nhưng với tôi, nó là khoảnh khắc đáng tự hào nhất mà tôi được chứng kiến với thể thao nước nhà.
Ngay sau sự kiện đáng nhớ của Phương thì SEA Games lại xảy ra một sự kiện khác, việc vận động viên của Indonesia bỏ chạy khi thi đấu mà vẫn đoạt huy chương vàng. Huy chương thì tôi không quan tâm nhưng nhìn hình ảnh anh chàng này thi đấu, tôi vừa cười, vừa mừng, mừng vì anh ta không phải người Việt Nam. Thật đáng buồn khi thi đấu một môn võ thuật mà lại bỏ chạy, nhục nhã hơn, đó là quốc võ của mình, thi đấu với nước ngoài. Nếu một vận động viên Việt Nam bỏ chạy khi thi đấu Vovinam, có lẽ tôi sẽ gặp và đánh cho anh ta một trận vì đã sỉ nhục quốc thể.
Một lần nữa, xin cảm ơn Phương, em đã giúp tôi có cái nhìn khác về thể thao nước nhà. Em giúp tôi thêm tin tưởng vào tương lai của thể thao Việt Nam và trên tất cả, em đem lại cho tôi một niềm tự hào về dòng máu đang chảy trong tôi. Một điều mà có lẽ người Indonesia đang rất thèm muốn mặc dù họ đoạt được 200 huy chương vàng cho SEA Games 26 này.
Nguồn Ngôi sao