Bất kỳ người nào coi mình là nhân vật không thể thiếu được thì hãy làm một việc, là chọc ngón tay mình vào bát nước, để thấy lỗ hổng được tạo ra biến mất chả mấy chốc sau khi rút tay ra.
– Trích từ “Swim with the sharks without being eaten alive” – Harvey B. Mackay
Đọc đến đây, tôi vội gấp góc trang sách để đánh dấu lại và vồ ngay lấy cây viết highlight gạch thật đậm vào đoạn này. Không thể chí lí hơn.
Có 1 quy luật chi phối tự nhiên này đó là luật bù trừ: Vũ trụ có cách vận hành kỳ diệu để duy trì sự cân bằng, khi một vật rời bỏ vai trò của nó để lại một chỗ trống, lập tức lỗ hổng sẽ được lấp đầy. Vì vậy thật quá ảo tưởng nếu tin rằng tôi/ bạn hay một ai đó hay một thứ gì đó vĩnh viễn không thể thay thế.
Rất nhiều người muốn nghỉ việc nhưng không thể hay không dám, tựu chung vì 2 rào cản tâm lý:
Không có tôi họ sẽ xoay sở như thế nào? Trả lời: Vẫn sống khỏe, có khi còn tốt hơn. Nếu vị trí đó tối quan trọng, nó sẽ sớm được thay thế và trái đất tiếp tục xoay. Nếu ta ra đi và vị trí đó không còn còn cần tới nữa, vậy là nó đã hoàn tất vai trò của mình và trái đất vẫn tiếp tục xoay. Mọi tổ chức/ thể chế/ xã hội sụp đổ đều vì những người ở lại hơn là những người ra đi.
Nhưng quan trọng hơn – không có họ tôi sẽ xoay sở ra sao (thường là về mặt tài chính hay cảm giác an toàn)? Trả lời: Vũ trụ hay thượng đế không bao giờ đẩy chúng ta vào ngõ cụt. Chẳng phải kinh thánh đã viết “Khi Chúa đóng một cánh cửa, Người sẽ mở ra một cánh cửa khác” đó sao. Mỗi một con người tồn tại trên cõi đời đều có sứ mạng thiêng liêng tiếp nối vòng quay vĩ đại của cuộc sống này – bất kể ta làm gì, miễn là phục vụ và cống hiến thì sẽ luôn được trả công xứng đáng.
Tương tự trong tình cảm, không ít người mãi mắc kẹt trong một mối quan hệ chỉ vì không đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật rằng “Đó không phải người duy nhất. Đã tới lúc cần thay đổi”. Và thậm chí đến khi mối quan hệ ấy đã lùi vào dĩ vãng thì nỗi sợ không thể tìm được người tốt hơn hay phải đau khổ một lần nữa vẫn quá lớn để chúng ta cho phép lỗ hổng trong tim được vun đầy trở lại.
Dòng sông không bao giờ ngừng chảy, dòng đời cũng vậy…
Tác giả: Nguyễn Đức Nhật