Ngày 1/6 ba không kịp về đưa con đi chơi, dặn mẹ kiểu gì cũng phải sắp xếp thời gian đưa con đi mua đồ chơi thay ba.
Mẹ sắp xếp công việc rồi vù về đón hai chị em đi chợ, không quên dặn trước mỗi chị em được chọn một món quà mình yêu thích nhất. Trong khi chị Thanh hý hửng với đống búp bê xinh xắn thì cu Moi của mẹ lại xoắn xít ở sạp hàng đựng rô bốt trái cây, đồng hồ Ben 10…
Nhìn đống đồ chơi bằng nhựa xanh đỏ lòe loẹt, mẹ sực nhớ đã đọc ở đâu đó về sự độc hại của đồ chơi bằng nhựa có màu sắc sặc sỡ. Mẹ liền vội vàng kéo tay hai con sang quầy hàng đồ chơi thông minh với các sản phẩm được làm hoàn toàn bằng gỗ trước ánh mắt buồn của cô chị và khuôn mặt phụng phịu của cậu em.
Có một sản phẩm mẹ không ngờ có bán ở cửa hàng đồ chơi này là sách điện tử dạy tiếng Anh cho trẻ em. Quyển sách này giống như chiếc máy tính tiền của bà ngoại. Trên màn hình có rất nhiều hình ảnh và chủ đề khác nhau. Nếu lựa chọn hình ảnh là trái cây hay động vật, chỉ cần cầm bút nhấn vào hình đó thì lập tức sách sẽ nói bằng tiếng Anh.
Nghĩ rằng món quà biết nói này sẽ khiến con trai mẹ rất thích, nhưng khi quay ra kệ hàng bày đồ chơi ôtô bằng gỗ đã không thấy con trai đâu. Mẹ lớn tiếng gọi, chỉ có chị Thanh chạy lại. Hai mẹ con cuống quýt tìm quanh cửa hàng, hy vọng con đang chui rúc ở một kệ hàng nào đó, cố ý trêu mẹ nhưng cũng không có. Hoảng hốt, mẹ chạy vội ra ngoài tìm ở các quầy hàng lân cận cũng không thấy bóng dáng con. Những thông tin về việc bắt cóc trẻ em bán nội tạng trước đây mẹ cho là nhảm nhí khi đó lại rộ lên trong đầu, khiến mẹ choáng váng, vấp ngã mấy lần. Mẹ mất bình tĩnh tới mức gặp bất cứ ai cũng hỏi: Moi đâu? Rồi chưa kịp đợi họ trả lời, mẹ đã lại vụt đi. Chị Thanh cũng lẽo đẽo theo sau, khóc ầm ĩ gọi tên em.
Một người nào đó chặn mẹ lại, tay hướng về phía cuối chợ bảo ở đó có thằng cu con đang đứng khóc, chưa nghe hết câu, mẹ lao vội theo hướng tay chỉ. Từ xa, chỉ nghe tiếng khóc mẹ đã nhận ra con. Có một người phụ nữ đang lấy quai nón lau nước mắt cho con, một người đàn ông đang cố gặng hỏi con điều gì đó. Mẹ chen vào giữa hai người lạ ôm chầm lấy con, rồi bật khóc.
Về đến nhà, mẹ mới sực nhớ ra chưa cảm ơn người phụ nữ đã chỉ đường giúp mẹ và cả hai người tốt bụng đã trấn an con lại cuối chợ để mẹ được tìm thấy con. Cho dù có muộn nhưng mẹ con mình nhất định phải gửi lời cảm ơn đến những người tốt bụng đã giúp đỡ mẹ con cháu Moi tìm được nhau ở chợ Phương Lâm-Hòa Bình.
Theo Gia đình