Liệu ta có còn nhớ được chăng, có phải mùa đông năm ấy mắt ta dưng dưng lệ? Ta gắng quên đi chuyện cũ người xưa, hoa tuyết bay bay trong gió mịt mờ làm lòng ta tơi tả…
Thái Hà
Mỗi người đều có một quá khứ bỏ lại sau lưng, nuối tiếc về ngày hôm qua khi mọi thứ dường như lớn dần theo thời gian. Chẳng cần thiết ngoảnh đầu nhìn lại và băn khoăn sao mọi thứ giờ đây lại trở nên như vậy?
Cái gì làm cho thế giới này quay tròn? Liệu câu trả lời có làm cho cô ấy thất vọng? Một phần trong tôi cười, một phần trong tôi khóc, một phần trong tôi muốn hỏi tại sao… Những gì tốt đẹp đều đem lại niềm vui, vậy tại sao vẫn có những nỗi đau? Ngồi đó một mình, sau cánh cửa sổ căn phòng của cô ấy, nhìn thế giới trôi qua mang lại cho cô ấy những giọt nước mắt.
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, mãi xa, ta không sao giữ lại được. Ai nói rằng tình cảm lưu luyến là điều khiến người ta đau khổ? Ai nói rằng biển người chìm nổi chỉ có tình duyên là vĩnh cửu? Dù có lúc chia ly có khi gặp lại, dù có khi sum họp có khi tan cũng đừng đến bên tôi than thở vì nước mắt tôi cũng từng rơi. Nhớ nhung chỉ làm thêm buồn, hãy để nó bay theo những bông tuyết. Cô đơn mà chẳng đau khổ, chẳng bận tâm.
Một con đường vắng tanh, một ngôi nhà trống rỗng, tôi đang giữ trong tim mình. Tôi ngồi một mình, những căn phòng dường như nhỏ bé hơn. Tất cả các mùa từ bờ biển này tới bờ biển khác, tìm một nơi mà tôi yêu thích nhất, nơi những cánh đồng màu xanh, biển lại một lần nữa là… tình yêu của tôi.
Cuộc sống đang trôi qua từng ngày cùng với những điều đầy bất ngờ, với những điều đang đến và nhiều điều sẽ mất đi. Có những người làm cho thế giới của tôi trở nên đặc biệt chỉ bằng cách có mặt ở đó. Một số người thoảng qua cuộc đời tôi. Số khác thì ở lại và ghi dấu trong tim tôi, làm cho cuộc đời tôi không còn như trước nữa. Họ đã dạy tôi những bài học, đã giúp tôi nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà tôi từng mơ ước.
Những thứ cao quý và giá trị nhất trên đời không thể nhìn thấy được và không chạm vào được. Chúng được cảm nhận chỉ bằng con tim. Tình yêu vô hình không thể nhìn thấy hoặc đo lường, vậy mà nó mạnh đến mức chỉ cần một khoảnh khắc cũng đủ để tạo ra điều kỳ diệu trong cuộc đời mình. Có những tình cảm mình sẽ cất giấu như một hồi ức đẹp vĩnh hằng trong cuộc sống.
Hôm nay tôi đang đi trên con đường của mình. Những ước mơ sẽ là những gì mình thấy và làm được, chỉ cần giữ vững niềm tin. Điều đó rồi cũng qua đi… Tất cả mọi việc đến tận cùng rồi sẽ ổn. Mỗi chiếc lá đều có hai mặt: trái và phải, mặt phải nghênh đón ánh mặt trời, chịu đựng mưa nắng gió sương, làm cho cây cối tươi tốt.
Con người cũng vậy, cuộc sống có mặt phải và mặt trái, nếu không hướng về mặt trái than thở, chỉ cần quay người lại, mình sẽ đối mặt với một thế giới lung linh sáng ngời…
Nguồn Ngôi sao