Em có thói quen la cà quán xá, ngồi một mình trầm tư cùng nỗi buồn muôn thuở.
Em hay khe khẽ ép tiếng thở dài não ruột để không phát ra âm thanh kêu to quá mức và mọi người sẽ không nghe thấy.
Em hay tìm một góc nào đó nhìn đường phố để nghĩ về anh.
Em sửa soạn cho mình gọn gàng để có cuộc gặp mặt với anh.
Em sửa soạn cái đầu “cú quạ” của mình, trái tim hâp hấp nóng, có lẽ ủ trong lò bánh bao, đôi môi gợi cảm và ánh mắt gợi tình.
Mấy hôm trước, đứa em hỏi: “Chị thích tháng nào nhất trong năm?”. Em trả lời: “Tháng 12”. Nó hỏi sao lại thích tháng 12. Em trả lời rằng: “Bao giờ tự hỏi cái lạnh nào mà ta mong đợi, đó chính là cái lạnh của đêm Noel, cái lạnh gần Tết để kết thúc đông, cái lạnh mà cho con người cảm giác nhớ gia đình, cần một bờ vai nhất”.
Tháng 12, kết thúc một năm ròng, em quần vật với nỗi đau, với công việc. Em vui trong những rung chuyển của trời đất cũng như trong tâm hồn. Bởi vì tháng 12, anh và em có thể gặp nhau trong cái rét buốt và cơn gió mang theo “hơi ấm” của mưa. Có lẽ, nhiều người ghét lắm vì da nứt nẻ, chân tay lạnh co ro… nhưng với em, đó là tháng hạnh phúc nhất.
Em được ngồi bên tách cafe nóng nhưng vẫn xuýt xoa cái lạnh. Một năm cũ kết thúc và sắp khởi đầu những gì mới mẻ nhất. Em thích một mình lang thang góc phố để thử cảm giác lạnh run người vì em biết ở đâu đó, anh đang nhớ tới em… Tháng 12, có đêm Noel dù nằm nhà vẫn thấy được sự khấp khởi.
Tháng 12 đẹp tựa như hoa cúc dại mà em yêu quý nên tháng cuối năm, anh hãy ra khỏi nhà với áo bông và tìm kiếm em đi nhé! Hẹn gặp anh…
Mùa đông ấm áp!
Theo ngoisao