Có anh chàng Jimmy sống tại bang Texas làm thuê cho một ông chủ giàu có, nhiệm vụ chính của anh là trông coi nhà cửa. Có một điều anh không thể hiểu nổi là mỗi ngày anh đều vui vẻ chào đón, mở cổng cho ông chủ lái xe đi làm nhưng ông chủ không bao giờ nhếch mếp trả lời lại.
Không sao, cứ tới tháng có tiền lương nuôi vợ con là được. Mọi chuyện anh không để tâm lắm.
Cho tới một hôm, khi anh đang tìm kiếm đồ ăn thừa trong túi đựng rác ngoài biệt thự, ông chủ đi qua gặp anh vẫn như mọi khi, thái độ dửng dưng không thèm chào hỏi…nhưng kể từ bữa đó trở đi khi anh lục túi rác thì thấy một túi đồ ăn được gói gém cẩn thận,rất ngon để sẵn trong đó.
Anh không mảy may suy nghĩ nó từ đâu mà có, với anh hạnh phúc quá lớn khi có được túi đồ ăn ngon mang về cho vợ con đã làm anh chẳng còn để tâm tới chuyện khác.
Cứ thế mỗi ngày anh đều tìm được gói đồ ăn ngon miễn phí và mang về cho vợ con cùng thưởng thức. Có đôi khi anh cũng tặc lưỡi tự hỏi “ gã điên nào lại hay bỏ quên đồ ăn ngon thế nhỉ?
Nhưng rồi chuyện xảy ra thường quá anh chẳng còn để ý nữa.
Rồi tới khi ông chủ anh qua đời, ngày tang lễ cũng là ngày anh không tìm được túi đồ ăn, anh chỉ nghĩ thầm chắc vị khách viếng thăm nào đã lấy chúng.
Nhưng liên tiếp các ngày sau cũng không không thấy gói đồ ăn như mọi khi, bữa ăn gia đình không còn đầy đủ thức ăn như trước nữa.
Sự thiếu thốn đột ngột khi bữa ăn đang đủ đầy làm Jimmy dao động.. anh đòi bà chủ tăng lương.
Bà chủ rất bất ngờ vì Jimmy sẽ nghỉ việc nếu không được tăng lương mặc dù đã gắn bó 2 năm không hề có xích mích. Hỏi rõ nguyên do, Jimmy mới nói việc nhặt được túi đồ ăn hàng ngày bên ngoài khu biệt thự.
Bà ấy ngạc nhiên hỏi lại: Việc đó dừng lại khi nào?
Từ khi ông chủ qua đời, tôi đã không còn thấy túi đồ ăn nữa, Jimmy đáp trong tiếc nuối.
Bà chủ tiếp lời: Sao anh ko nghĩ là ông chủ đã đặt gói đồ ăn suốt 2 năm cho anh?
Jimmy lộ rõ vẻ đau buồn, chắc anh không thể nào ngờ được người đàn ông “lạnh lùng” chẳng nói chẳng rằng với anh câu nào mà lại rộng lượng đến thế.
Đến lúc này, bà chủ bật khóc không ngừng khiến anh bối rối và hứa sẽ trở lại công việc như cũ.
Nhưng bà ấy nói với anh rằng: Tôi khóc vì cuối cùng tôi cũng tìm thấy người thứ 7 mà chồng tôi đã mang thức ăn cho. Hàng ngày ông ấy đều mua 7 túi đồ ăn cho 7 người nhưng tôi mới biết được 6 người. “Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, người thứ 7”, bà nghẹn ngào.
Sau hôm đó, Jimmy lại bắt đầu được nhận đồ ăn miễn phí từ con trai của ông chủ mang đến. Nhưng mỗi khi anh nói “Cảm ơn” thì cậu bé cũng chẳng hề đáp lại, y hệt bố của cậu.
Jimmy thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tính cách quái dị của hai bố con ông chủ làm anh thật khó hiểu. Và hôm sau anh quyết định gào thật to từ “cảm ơn” để xem có phải bố con nhà này lập dị thật không.
Jimmy đứng ngây như trời trồng khi lần đầu tiên cậu bé đáp lại: Xin chú đừng buồn khi cháu không trả lời. Giống như bố, cháu cũng có vấn đề về thính giác.”
Vậy là Jimmy chợt hiểu ra, anh đã phạm hết sai làm này đến sai lầm khác khi xét đoán người khác mà chẳng hề biết gì về lý do thực sự đằng sau nó.
Hãy cẩn thận đừng như Jimmy! Mọi thứ diễn ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật, trước khi bạn kết luận một điều gì, có một thứ quan trọng bạn phải đặt ra đó là “CÂU HỎI” để tìm được lý do đúng đắn.