Dù là một người mạnh mẽ đến đâu, họ cũng sẽ có những khoảnh khắc yếu lòng. Chính vì vậy, họ cần những người bạn bên cạnh để dựa vào. Không ai có thể tồn tại một mình. Sa mạc và xương rồng cũng thế.
Ngày xửa ngày xưa, sa mạc cũng như những vùng đất xanh tươi khác, có cây cỏ muôn hoa. Nhưng rồi những cuộc chiến của các vị thần đã khiến cho vùng đất sa mạc trở nên khô hạn, những cơn gió lớn thường xuyên xuất hiện, những cơn mưa cứ vơi dần đi. ….
Thời gian trôi qua, hàng chục triệu năm, và những lớp đất khô ấy vỡ vụn ra trở thành bụi nhỏ. Thế là sa mạc gắn liền với khô hạn, gió bụi và cái nắng như thiêu như đốt. Muông thú không thể chịu đựng nên đã chết dần, cây cối cũng thế. Sa mạc cô đơn giữa không gian rộng lớn. Sa mạc khóc…Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi…
Thượng đế thấy thế, bèn cử một loài cây xuống làm bạn cùng sa mạc. Nhưng tất cả các loài cây đều từ chối. “Làm sao chúng tôi có thể sống ở một nơi không có giọt nước nào như thế này được chứ”, “làn da của tôi không thể tiếp xúc quá nhiều với ánh nắng được”. Nhưng một loài cây đã nói với Thượng Đế rằng “Hãy cho con xuống làm bạn với sa mạc.” Thượng Đế mỉm cười đồng ý.
Loài cây ấy xuống trần gian làm bạn cùng sa mạc. Nhưng những chiếc lá trên cơ thể của cây nhanh chóng bị cái nắng thiêu đốt. Cây đành phải trở về gặp Thượng Đế.
– Thượng Đế ơi, con không thể sống chung với bạn sa mạc nếu như con mang hình dáng như thế này”. Những chiếc lá của con nhanh chóng mất nước và trở nên khô héo. Rễ của con cũng không thể chạm được vào mạch nước nào cả. Con xin Ngài hãy giúp con.
– Ta có thể thay đổi hình dáng của con. Nhưng con sẽ không còn những chiếc lá xanh tươi mà thay vào đó là những chiếc gai nhọn. Bởi những chiếc gai ấy mới có đủ sức chống lại ánh mặt trời. Ta có thể cho con bộ rễ dài hàng trăm mét để con tìm kiếm mạch nước ngầm. Đó chính là những giọt nước mắt của sa mạc. Con sẽ phải luôn đấu tranh để tìm kiếm mạch nước đó. Thần Mưa cũng không thể ghé đến giúp con và sa mạc. Con có đồng ý thay đổi hình dáng xinh đẹp hiện nay để đổi lấy hình hài xấu xí không? Chỉ với hình hài mới, con có thể sống cùng sa mạc.
– Con đồng ý.
Thế là Thượng Đế hóa phép. Những chiếc lá xanh trên cơ thể cây dần dần cơ rút lại cho đến khi chỉ mảnh như một cái gai. Khắp người cây bây giờ chỉ toàn là những chiếc gai nhọn. Và rễ cây có thể len lỏi khắp lòng đất để tìm kiếm nước mắt của sa mạc. Thế là cây đã có thể làm bạn cùng sa mạc.
Thượng đế gọi cây là xương rồng.
– Sa mạc và xương rồng trở thành một đôi bạn thân.
– Xương rồng này, cậu có thể sống ở một nơi có ánh nắng ấm áp, có cơn mưa mát lành, có những người bạn xinh đẹp. Tại sao cậu lại chọn đến đây làm bạn với tớ? – sa mạc thắc mắc.
– Không như những vùng đất màu mỡ khác, cậu phải luôn đấu tranh với cái nắng chết người. Nhưng tớ biết rằng, cậu sẽ không bao giờ bị khuất phục. Không chỉ có thể, cậu còn che chở cho các bạn khác như côn trùng, rết, bò cạp…Tớ ngưỡng mộ khả năng đấu tranh của cậu. Nhưng khi đêm xuống, tớ lại nhìn thấy cậu khóc. Tớ biết là cậu đang cảm thấy cô đơn. Bởi trên vùng đất chỉ có gió và cát, cậu cảm thấy trơ trọi. Tớ muốn ở bên cạnh cậu. Tớ muốn cùng cậu chống lại cái nắng như thiêu như đốt. Tớ muốn chứng minh cho ánh nắng kia biết rằng, dù trên sa mạc chỉ có nắng, gió, cát, dù ở đây Thần Mưa hầu như không ghé thăm, nhưng ở đây vẫn có sự sống. Và sự sống ấy không phải là suốt ngày chui rúc, sự sống ấy đang hiên ngang đối mặt cùng với cái nóng như thiêu như đốt kia.” – xương rồng nhỏ nhẹ trả lời với một ánh nhìn ấm áp.
– Nhưng liệu rằng cậu có cảm thấy cô đơn khi giữa sa mạc rộng lớn này, chỉ có mỗi mình cậu trơ trọi? – sa mạc vẫn băn khoăn và hỏi.
– Không cậu à, tớ có bộ rễ dài hàng trăm mét. Rễ của tớ có thể len lỏi khắp lòng đất để tìm nước mắt của cậu. Chính cậu đã tiếp thêm sức sống cho tớ đấy. Những chiếc lá của tớ tuy không còn xanh tươi nhưng với hình dáng mới này, nó sẽ không đầu hàng trước thần Nắng. Cậu tiếp thêm sức sống cho tớ cho nên tớ sẽ không cảm thấy cô đơn đâu. Ngoài ra, tớ còn làm bạn với các loài sinh vật khác nữa mà” – một lần nữa, Xương Rồng đã nhìn thẳng vào Sa Mạc, cái nhìn như muốn xua tan nỗi niềm băn khoăn của Sa Mạc.
– Nhưng khi suốt ngày phải luôn đấu tranh để sinh tồn, cậu sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi đấy. Bởi khi cậu ngừng đấu tranh, cậu sẽ chết.
– Cuộc sống là phải luôn đấu tranh. Nếu ta chọn cho mình một cuộc sống bằng phẳng, liệu rằng ta có cảm nhận được hạnh phúc bởi vì mọi thứ đều trở nên quá dễ dàng. Không chỉ là đấu tranh với bên ngoài, quan trọng nhất là ta phải luôn đấu tranh để chiến thắng bản thân trước những nỗi sợ hãi, trước những cám dỗ của cuộc đời.
– Cậu có tủi thân khi cậu không thể nở hoa?
– Tớ vẫn có thể nở hoa chứ. Khi nào cơ thể tớ thích hợp thì tớ sẽ vẫn cho ra đời những bông hoa rực rỡ như bao loài cây khác. Mỗi lần nở hoa là mỗi lần đánh dấu việc tớ đã trưởng thành hơn trong cuộc chiến với bản thân.
Sa mạc biết rằng xương rồng sẽ vẫn tủi thân khi không được một vẻ ngoài xinh đẹp như bao loài cây khác, sẽ cảm thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải đấu tranh để tồn tại, sẽ cô đơn khi chỉ có gió, cát, sa mạc bầu bạn. Dù là một người mạnh mẽ đến đâu, họ cũng sẽ có những khoảnh khắc yếu lòng. Chính vì vậy, họ cần những người bạn bên cạnh để dựa vào. Không ai có thể tồn tại một mình. Sa mạc và xương rồng cũng thế. Họ có sức sống mãnh liệt hơn bất cứ ai. Và họ sẽ luôn bên cạnh nhau, an ủi nhau trong cuộc chiến của bản thân.
ST
Xem thêm truyện ngắn Cuộc Sống Tươi Đẹp