Đời mà, sống phải biết ước mơ chứ! – Một câu nói rất hay vô tình đọc được trong hồi ức của một nhóm leo Fanxiphang, từ đó đã trở thành câu nói cửa miệng của tôi.
Mỗi khi tự động viên mình trong một vấn đề gì đó thì câu nói ấy lại vang lên như thúc giục tôi tiến lên phía trước. Suốt những tháng ngày học cấp 3 hầu như suốt ngày tôi chỉ có một nhiệm vụ là học và học, học làm sao đỗ vào đại học, học làm sao để thoát khỏi vùng quê nhỏ bé này mà vươn lên trong cuộc sống.
Tất cả mọi hoạt động đều như bị kìm lại, tôi ít tham gia các hoạt động của trường lớp, ít giao lưu và tụ tập bạn bè, cuộc sống bó hẹp trong những trang vở trắng. Và rồi tôi vào đại học, quyết tâm thay đổi chính mình. 18 tuổi, cái tuổi chưa đủ lớn nhưng cũng không phải là nhỏ dại, tôi đặt chân đến thủ đô xa xôi, cách nhà gần 200km bắt đầu với một cuộc sống mới. Một chỗ ở yên lành trong kí túc xá. Mọi thứ dường như lạ lẫm với tôi, nhưng tôi vẫn dũng cảm đón nhận.
Sống, hãy biết ước mơ!
Hôm nhập trường, tình cờ đọc được một pic chiêu sinh võ thuật của CLB karatedo trong trường. Tại sao lại không tham gia nhỉ? Thủa còn bé đi học thường hay bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt, từ đó tôi đã hứa sẽ đi học võ để tự bảo vệ cho chính bản thân mình. Đây là cơ hội rồi đấy. Sau hơn một năm kiên trì tập luyên, dù mưa gió hay trời giá lạnh đến mức nào tôi cũng không từ bỏ một buổi.
Hơn một năm rưỡi theo CLB kiên trì, tôi bắt đầu lên làm quản lý cho CLB, bắt đầu bằng việc chiêu sinh, thu học phí, phát võ phục… Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc bởi những người bạn bên cạnh. Đến giữa học kì 1 năm học thứ 3 tôi bắt đầu biết bạn trong một lần uống cafe ở Rainy, bạn ngồi đó, trong góc tối chơi đàn và hát những bài tình ca nhẹ dịu. Con tim bắt đầu chết lặng từ đó.
Hình ảnh cô gái cầm đàn hát tình ca bắt đầu hiện lên trong mỗi giấc mơ, và rồi tôi lại mơ ước, ước được chơi những khúc nhạc bất hủ cho tôi và cho một người nào đó mà tôi yêu quý. Từ đó tôi bắt đầu theo đàn. Lại lạch cạch đi dò hỏi và hàng đêm ôm đàn sang trường bạn, bạn là hội phó của clb guitar trong trường và đang mở lớp mới.
Tôi đã đăng kí ngay không cần suy nghĩ. Bắt đầu học nốt nhạc đồ rê mi pha son… cho đến khi hoàn thành bài cổ điển đầu tiên tôi thực sự chết lặng trong tiếng vỗ tay của bạn và niềm hạnh phúc, cái hạnh phúc nghẹn ngào không nói nên lời ấy khó mà diễn tả được.
Để chơi được bản nhạc này, năm đầu ngón tay của tôi đã sưng lên và chai dần đi, tôi xót thương những ngón tay bé nhỏ ấy lắm nhưng nó có đáng là bao so với những gì tôi nhận được, hạnh phúc dâng trào.
Năm thứ tư, năm học cuối cùng của đời sinh viên, trong một chuyến đi tình nguyện cho chương trình “Áo ấm mùa đông Hà Giang” tôi bắt đầu biết đến bạn và đến phượt. Bạn chẳng dạy cho tôi điều gì, chỉ nói rằng bạn là dân phượt, bạn cứ đi và đi khắp nơi bạn muốn.
Từ đó tôi bắt đầu tìm hiểu về phượt và chuyến đi đầu tiên lên Mộc Châu với những ruộng cải trắng muốt, những đồi chè xanh bạt ngàn chạy dọc triền đồi, choáng ngợp trước cảnh hoa dã quỳ vang rực cả một góc trời… bỗng tôi thấy yêu đời và muốn tung tăng hát vang bài ca tình yêu, hòa mình với đất trời. Từ đó tôi bắt đầu đi nhiều hơn và xa hơn cùng những người bạn đường thân thiết, tôi cảm thấy yêu đời, yêu quê hương, đất nước, yêu bạn bè, yêu cỏ cây hoa lá…
Và rồi từ đó những ước mơ đang còn được thực hiên, tuổi trẻ mà, phải biết ngẩng cao đầu mà sống, tự tin mà bước tiếp trên con đường thực hiện ước mơ của mình. Chẳng biết sau này tôi còn có ước mơ gì nữa nhưng hiện tại tôi đang tự hài lòng với bản thân, tôi đang hạnh phúc.
Gửi những dòng tâm sự này tới những sĩ tử đang chuẩn bị cho mùa thi đại học năm nay, chúc các bạn hoàn thành được ước mơ của mình. Đời mà, sống phải biết mơ ước chứ!
Theo VTC