Tôi 12 tuổi, học lớp mấy nhỉ? À, lớp 7. Lúc đó, tôi học ở một trường trung học cơ sở vùng ven thành phố. Ừ thì chỗ đó cũng thuộc thành phố, nhưng nó cho tôi cảm giác là mình đang ở một chốn xa xôi hẻo lánh và thiếu văn minh.
Tôi không có ý phán xét hay chê trách gì đâu nhé. Nhưng nơi mà tôi học giống như một trại lính, hoặc trại giam hơn là trường học. Tại sao ư? Nếu đã từng học lớp 7, và đã ở trong một ngôi trường như tôi đã ở thì bạn sẽ không lấy gì làm thắc mắc lắm.
Hơn phân nửa lớp tôi đều thuộc dạng học thì ít, chơi bời thì nhiều. Đó là tình trạng chung của cả trường, không có gì để phàn nàn. Tính ra thì lớp tôi khá là ngoan hiền so với mấy lớp khác. Ít ra tụi tôi chỉ có ồn ào trong giờ học, thường xuyên không thuộc bài và chửi bậy sau lưng giáo viên.
Thế là còn đỡ. Bởi vì ở những lớp khác, tụi nó gỡ mấy con cá bằng sứ treo trên tường (vốn là dùng để cắm lá trầu bà) đập nhau túi bụi. Lâu lâu lại có cảnh tượng thầy giám thị mời mấy vị “anh chị đầu to” lên sân khấu để nêu gương xấu trong tuần.
Đứa thì đứng hiên ngang dõng dạc như anh hùng xả thân vì nghĩa, đứa thì làm bộ gục đầu nhưng miệng cười hí hửng. Sau khi đã nêu rõ cáo trạng thì thầy giám thị mời tụi nó nằm lên ghế đá. Mỗi đứa được tặng vài roi bão tố.
Lúc đó, tôi nhớ mình rét run thế nào khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng. Có lẽ tôi đã hơi dông dài trong việc miêu tả bối cảnh câu truyện. Nhưng thiết nghĩ đấy là việc cần thiết để bạn cảm được phần nào tâm trạng của tôi lúc đó.
Tôi là kẻ lạc loài. Chẳng phải tôi nghĩ mình tốt đẹp hay cao sang gì hơn người ta. Đơn giản là tôi không muốn mình giống tụi nó. Thực ra, tôi không chắc là mình giống bất cứ ai. Tôi cũng không chắc mình muốn gì.
Tôi không thuộc nhóm những đứa học giỏi, gia đình khá giả hay đầu óc sáng láng. Tôi cũng không thuộc nhóm những đứa giang hồ máu mặt thường ra oai ở giữa sân trường (thực tế là tôi khiếp đảm tụi nó, nghe nói có đứa từng lụi dao người khác). Tôi lại càng không thuộc nhóm a dua chạy theo mấy anh chị đại ca.
Tôi ở đâu trong cái nồi cháo heo này? Chẳng ở đâu cả. Tôi là kẻ lạc loài giữa một đống hỗn độn. Bạn có thể nghĩ đây là một hình ảnh “độc cô cầu bại” bất cần, bất chấp và gan góc? Rất tiếc phải thừa nhận với bạn là chẳng có chút nào đáng ngưỡng mộ ở đây cả.
Đơn giản là tôi sợ. Tôi sợ mình sẽ trở thành một thứ trò tiêu khiển của đám đại bàng. Và hơn hết, tôi sợ mình sẽ trở thành một trong số những đứa đó.
Vì vậy, hằng ngày tôi đến lớp với cặp mắt dán chặt xuống đất và mái tóc rối bù. Tôi tỏ vẻ như mình không quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh. Tôi tập trung trong giờ học và cố gắng hoàn thành tốt nhất những gì bài học yêu cầu.
Tôi hi vọng là với hạnh kiểm và kết quả học tập tốt, tôi sẽ dần thoát khỏi cái môi trường âm độc này.
Kết quả là tôi thực sự trở nên khá giỏi ở một số môn và được bạn bè ngưỡng mộ. Dần dần, tôi thay đổi. Tôi trở nên tự mãn và kiêu ngạo. Tôi tỏ ra dửng dưng với mọi thứ xung quanh, đồng thời lại muốn có ai đó chú ý tới mình.
Hẳn bạn đang tự hỏi vì sao tôi lại kể chuyện này và nó có liên quan gì tới chủ đề “cảm xúc, suy nghĩ hoặc bước ngoặt làm bạn thay đổi về giá trị của sự tự tin mang lại trong cuộc sống”?
Liên quan rất nhiều đấy. Tôi từng không tin vào chính mình. Lúc đó, ngay cả khi đã thuộc nhóm học sinh giỏi, tôi cũng không cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ càng đau khổ và chán ghét bản thân mình. Tại sao ư? Bởi vì tôi đã cố gắng nỗ lực vì thứ tôi sợ hãi chứ không phải vì điều tôi yêu quý.
Đến tận lúc này, tôi mới nhận ra một khi đã sợ hãi thì mãi mãi tôi chỉ sẽ nhận lại nỗi bất hạnh. Cuộc đời quá ngắn và quá dài để sống trong sợ hãi. Tin tưởng vào bản thân mình không phải là một điều phải làm hay chỉ là điều kiện để đạt được thứ gì đó.
Tin vào chính mình là cách sống lành mạnh. Nó là sự lựa chọn mà ai cũng có quyền áp dụng. Và tại sao tôi chọn nó?
Vì tôi đã sống quá lâu trong sợ hãi, trong sự nghi ngờ và đau khổ. Tôi hiểu rằng chỉ khi có sự tự tin thì tôi mới có thể sống hạnh phúc và đem lại hạnh phúc cho người tôi yêu quý.
Tôi tin rằng cuộc sống vẫn còn đó những điều tốt đẹp đáng để chúng ta sống vì nó. Tôi đang và sẽ là một trong những điều tốt đẹp đó.
An Cơ