Cuộc đời vốn dĩ như là một giấc mơ, chỉ có điều trong giấc mơ ấy ta chìm đắm trong hạnh phúc hay vỡ oà trong đau khổ. Với tôi ngày đó cho đến bây giờ vẫn chỉ là một cơn ác mộng.
Năm tôi mười lăm tuổi, cái tuổi mà trong khảnh khắc của một đời người thì rất đẹp còn đối với bản thân tôi thì khoảnh khắc đó lại thật đau khổ và nhiều nước mắt. Cũng như bao đứ trẻ khác , ngày ngày cắp sách đến trường vui đùa cùng bạn bè, chiều về tung tăng trên con đê làng chăn trâu thổi sáo… Tưởng rằng cái sự ấu thơ ấy cứ êm đẹp mãi.
Vào một buổi sáng khi tôi đi học về bước đến gần cánh cửa nhà đã nghe những tiếng to nhỏ từ trong nhà mình vọng ra, lại gần tôi nghe như tiếng bố tôi oang oang vọng ra ” kí vào giấy đi, tôi với cô không còn gì nữa” thêm vào đó là những tiếng khóc thút thít của mẹ tôi ” anh à! dù sao anh hãy nghĩ đến các con của mình……” Tim tôi như quặn đau ở cái tuổi này thì tôi cũng đủ hiểu bố mẹ tôi đang nói gì. Tôi bật khóc và bỏ chạy, chạy mãi đến tận bờ đê làng mình, nơi mà cứ chiều chiêu tôi cùng đám bạn vui đùa tắm mát.Có lẽ không cần kể chi tiết thì các bạn cũng biết sau ngày hôm đó thì mẹ tôi đã bỏ về quê và đồng nghĩa với việc ký vàođơn li di ( mẹ tôi ra đi chỉ hai bàn tay trắng, tôi cảm thấy thương và xót xa cho mẹ tôi quá ) nhưng tôi không biết làm gì để cứu vãn được cái hạnh phúc nhỏ bé và mỏng manh của gia đình mình. Chắc cá bạn cũng hiểu những năm đó ở quê cỡ tuổi tụi tôi thì còn khờ khạo và ngây thơ vô cùng.
Tôi bắt đầu bỏ học , hay đi lang thang và sống khép mình vì sao ư ? vì buồn tủi, vì bạn bè cười cợt…. Cuối cùng tôi đã có một ý định hết sức bồng bột ” có lẽ mình bỏ nhà đi thì bố mẹ sẽ quay lại với nhau”. Tôi đã viết cho bố mẹ tôi một lá thư : Bố mẹ kính yêu của con! con biết hạnh phúc gia đình mìnhđã không còn nữa, hi vọng rằng đổi lấy sự ra đi của con thì gia đình mình sẽ được hạnh phúc, chừng nào bố mẹ về với nhau thì con sẽ quay về.
Nhưng! Các bạn biết không tôi đã ra đi và chờ đợi , bước chân của tôi đã đi khắp mảnh đất miền nam chỉ quanh năm mưa và nắng này cũng mười lăm năm rồi còn gì ” mười lăm năm” chờ đợi để được gì, bố mẹ tôi vẫn không quay về với nhau nữa gia đình tôi thì mỗi người một nơi.
Tôi cứ ngỡ rằng với sự ra đi của mình thì bố mẹ sẽ quay về với nhau , nhưng tôi đã lầm tôi thật trẻ con quá phải không? Cái sự bồng bột ấy đã khiến tôi phải trả một cái giá quá đắt vì mười lăm năm qua tôi cũng giống như một kẻ lang thang không nhà, không gia đình và người thân, mười lăm năm qua tôi chỉ là một kẻ chạy chốn cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, giờ đây ư! khi tôi ngồi viết những dòng chữ này thì đã quá muộn màng. Vào một buổi sáng thứ hai đang làm trong công ty thì tôi nhật được cuộc điện thoại ngoaì quê gọi vào ( Cháu về ngay bố cháu đang hấp hối). Tôi đã bật khóc một lần nữa sau mười lăm năm trôi qua, vội vã bỏ lại tất cả để bay về quê. Về đến nhà chạy vội vào căn nhà nhỏ bố tôi đâu? kia rồi bối tôi đang trên giường gầy và rất yếu , thấy tôi về mọi người trong gia đình vừa mừng vừa tủi ( có người đã không còn nhận ra tôi nữa). Chạy đến bên bố tôi và tôi bắt đầu khóc những giọt nước mắt muộn màng của một thời khờ dại. Khoảng một tiếng sau bố tôi mới tỉnh sau thời gian hôn mê vẫn nhận được ra tôi, ông yếu ớt đưa tay víu lấy tôi và nói ( con đã vế đấy ứ! vậy là bố có thể yên tâm đi được rồi……) Bố ới..! đó cũng là câu cuối cùng tôi được gọi, dù cho sau này tôi có gọi trăm ngàn lần thì cũng đã quá muộn màng.Giá như ngày ấy tôi đừng có ý nghĩ bồng bột mà bỏ đi, giá như ngày ấy tôi hiểu được những chuyện của người lớn có đôi khi trẻ con không thể hiểu được, và giá như tôi đừng quá cố chấp và nhu nhược. Nhưng những giọt nước mắt dù cho có rơi thì đã quá muộn màng, bố tôi đã không còn trên cõi đời này và trái tim tôi lại một lần nữa quặn đau sau mười lăm năm.Các bạn ạ! câu truyện mà tôi viết hoàn toàn không hư cấu hay bịa đặt mà đây là một lợi bộc bạch tận đáy lóng mình. Một sự hối hận muộn màng của một thời thơ dại. giờ đây dù cho có đối mọi thứ hạnh phúc trên đời thì bố tôi cũng không còn nữa. Tôi tự viết những dòng này chỉ để cho tâm hồn nhẹ thêm. Xin cảm ơn các bạn đã chia sẻ cùng tôi!