Không ai quá bận rộn hay khó khăn đến nỗi không thể giúp đỡ người khác được. Những người xem việc giúp đỡ người khác là hạnh phúc sẽ luôn được mọi người kính trọng.
Một người cưỡi ngựa đi ngang qua thấy một toán lính cố đẩy một thân cây to chắn ngang đường. Một viên sỹ quan đang đứng chống nạnh, chỉ huy. Nhưng thân cây quá nặng đối với những người lính nọ.
– Sao ông không giúp họ một tay? – Người cưỡi ngựa hỏi viên đại tá.
– Tôi ư? Tôi là một Đại tá! – Ông ta đáp.
Người kỵ sỹ xuống ngựa và đứng chen vào giữa những người lính, cúi người, đặt tay lên thân cây. Ông mỉm cười cổ vũ và hô to:
– Nào, các chàng trai, cố lên nào! Một… hai… ba. Đẩy!
Với sự góp sức của người đàn ông, mọi người dễ dàng đẩy được thân cây qua một bên đường.
Kỵ sỹ lạ mặt lặng lẽ leo lên ngựa. Trước lúc đi khỏi ông nói với viên đại tá:
– Lần sau, khi phải di chuyển một thân cây khác, hãy cho người đi tìm Tổng Tư lệnh của các anh!
Mọi người bàng hoàng sửng sốt! Và họ chợt nhận ra người đàn ông xa lạ đó không ai khác mà chính là Đại tướng George Washington.
Không có ai là quá lớn lao và quan trọng đến nỗi không thể giúp đỡ người khác. Thật ra chỉ có những người nhỏ bé mới làm thế!
Những người tầm thường luôn làm ra vẻ ta đây, nghĩ rằng người khác sẽ tin vào hình ảnh họ tạo ra. Nhưng đó là cách sống đáng thương hại và vỏ bọc của họ cũng khó mà duy trì được lâu. Vì thế họ luôn sống phòng thủ, sợ người khác biết được sự thật về bản thân mình thì họ sẽ bị chối bỏ.
Nhưng những con người có tâm hồn cao cả thì hoàn toàn khác: họ yêu con người chứ không phải đám đông, tìm kiếm giải pháp chứ không phải công trạng, tìm kiếm sự hòa đồng chứ không phải tiếng tăm. Họ có được chân giá trị, phẩm giá và cả niềm vui; bằng cách phục vụ cho mọi người quên đi bản thân mình.
Còn bạn thì sao?
ST
Xem thêm Quà tặng cuộc sống: Bữa Tiệc Đêm Trong Nhà Vệ Sinh