Anh không quan tâm dù đó là nơi nào nhưng em vẫn nắm tay anh phải không?
Em à, có lẽ lúc này anh nhận thấy em của anh thật lạ, thật khác. Ở sâu thẳm trong trái tim em đang tồn tại một ngọn lửa. Tuy chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng anh thấy nó rất ấm áp, mạnh mẽ và tỏa sáng xung quanh trái tim lạnh giá của em. Và quan trọng hơn, ngọn lửa ấy đang chờ một cơn gió ấm kéo đến để thổi bùng lên, xóa tan không gian lạnh giá nơi trái tim em!
Và… liệu anh có phải là ngọn gió đó?
Anh không chắc, nhưng ở anh có một thứ… đó là “niềm tin”. Anh tin vào ngày mai của chúng mình, anh tin những và dự định anh đang nghĩ, tin vào những việc anh đang làm và quan trọng hơn hết đó là… Anh tin em!
Quãng đường trước mắt còn lắm chông gai, khó khăn lắm đúng không em? Giá như nó được đo bằng km, độ gồ gề thì tốt biết mấy? Vì như thế, anh có thể vượt qua bằng nỗ lực của bản thân, dù chân có đau, người có mỏi, nhưng anh vẫn vui, vì anh biết trước được cái đích của nó.
Nhưng… đường chúng mình đi đâu tồn tại thực sự em nhỉ? Nó được tạo nên bởi anh và em, bởi thế giới xung quanh… và điều mà anh sợ nhất không phải là anh có thể vượt qua hay không mà là em có đủ sức để đi theo anh đến cuối đoạn đường?
Những lúc bên em, anh thấy mình không phải suy nghĩ điều gì, không bị mọi thứ ồn ào của cuộc sống chi phối và đặc biệt anh nhận ra rằng em chính là tình yêu thật sự của anh.
Hôm nay tình cờ anh đọc được câu danh ngôn: “Thường thì tình đầu ta cho là tình cuối, nhưng mối tình cuối ta lại có cảm giác như mình yêu lần đầu”.
Anh xin lỗi em.
Xin lỗi vì đã không dành cho em những nụ hôn đầu tiên, những thứ đáng lẽ ra em phải được hưởng vì em chưa yêu ai bao giờ. Nhưng… anh sẽ dành cho em tất cả những gì anh đang có, hiện có và tương lai anh có… Quan trọng nhất đó là tình yêu của anh.
Em à, đôi lúc trong mắt em anh hơi trẻ con đúng không nào? Anh biết em nghĩ như thế mà, nhưng em này, anh đã nói với em rồi đấy, anh luôn muốn tâm hồn mình được trong trẻo, vui vẻ khi được ở bên em. Vì anh biết em của anh cũng hiểu sâu trong tâm hồn một con người lúc nào cũng tồn tại một đứa trẻ mà.
Anh biết lắm chứ, anh là con trai, gánh nặng công việc, sự nghiệp, gia đình… Xem nào, hiện tại anh có những gì nhỉ? Anh tính ra thì cũng không có giá trị lắm, nhưng anh thấy tài sản quý nhất của con người là sức khỏe và trí tuệ thì anh có, phải không em?
Người con gái nào theo anh chắc sau này sẽ vất vả lắm đó, anh chưa có nhà, anh là con một, lại bố mẹ không được khá giả nữa, rồi anh nhiều lúc nóng tính, hấp tấp… như em nói là nhiều tật xấu không thể chấp nhận được. Nghe cũng nhiều khuyết điểm em nhỉ?
Anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông tốt, em nhớ nhé, “người đàn ông tốt” chứ không phải người đàn ông hoàn hảo đâu đấy! Vì trên đời chẳng có ai là hoàn hảo cả.
Chắc em lại hỏi anh thế nào là người đàn ông tốt đúng không? Theo anh nghĩ trước hết là:
Người đó phải yêu em.
Người đó mang lại hạnh phúc cho em.
Người đó tạo cho em một cảm giác an tâm, được che chở.
Người đó làm cho bạn bè, gia đình, đồng nghiệp em yêu mến.
Người đó luôn luôn làm mọi việc vì em bởi đơn giản là em thích người đó làm việc đấy.
Người đó biết lo lắng cho tương lai, nói đúng hơn là biết nhìn xa trông rộng, biết nói lên và làm những điều mà em không dám chắc mình có thể làm.
Còn… và… còn rất rất nhiều điều nữa.
Nhưng… quan trọng nhất đó là… người đó làm em yêu người đó.
Mà đó mới chỉ là cố gắng của anh thôi, còn lại là theo cách cảm nhận của em nữa chứ nhỉ? Có thể em quan niệm khác về một người đàn ông tốt thì sao?
Và có một thứ sẽ trả lời cho anh… đó là thời gian.
Cần một thời gian để em hiểu anh.
Cần một thời gian để em có cảm tình với anh.
Cần một thời gian để em thích anh.
Cần một thời gian để em tin anh.
… và cần một thời gian để em yêu anh.
Em à, hãy nắm tay anh thật chặt nhé, dù…
Phía trước là vực sâu.
Phía trước là cạm bẫy.
Phía trước là nỗi buồn.
Phía trước là trời mưa, giông bão.
Anh không quan tâm dù đó là nơi nào đi nữa nhưng em vẫn nắm tay anh phải không?
Và xin em nhớ điều này em nhé, chỉ một điều thôi, nhớ kỹ em nhé: “Anh Yêu Em”.
Chào tạm biệt em, hẹn gặp em vào một ngày đầy nắng…
Theo ngoisao