Về sáng, những người trông bệnh nhân đã ngủ lăn ngủ lóc, người trải chiếu, người lau sạch sàn nằm ngay dưới đất, chỉ có người đàn ông trông vợ ở giường số 5 là vẫn ngồi phe phẩy quạt, tay kia anh nắm tay vợ như để chị được ngủ ngon hơn.
Thuận vợ thuận chồng
Đôi mắt anh nhìn vợ thật dịu dàng, âu yếm. Cả phòng bệnh tấm tắc khen anh yêu vợ thế. Trong giọng tấm tắc ấy có cả sự ganh tị, khao khát. Ai cũng bảo hai anh chị hạnh phúc, bảo chị may mắn có được người chồng chu đáo, đảm đang, hết lòng vì vợ…
Đôi má xanh lướt của chị ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc, còn anh ngượng nghịu, gãi đầu gãi tai bảo: “Tôi mới là người may mắn. Bao nhiêu năm lấy nhau bây giờ mới phải phục vụ vợ ốm… mà cũng chỉ có mấy ngày…”
Quả thật từ ngày lấy nhau đến giờ anh chẳng phải trông vợ ốm bao giờ, cả lúc chị đẻ, anh cũng không ở bên.
Hạnh phúc vì vợ
Ngày ấy cả hai cùng nghèo nên để có thêm thu nhập anh hay nhận đi công trình xa, có khi cả tháng mới về. Khi chị đau đẻ, mọi người bảo nhắn anh về nhưng chị gạt đi, bảo: “Anh ấy về thì có đẻ thay được đâu, lại mất công, mất việc của anh ấy…”
Khi có con nhỏ, anh ít đi hơn nhưng cũng chẳng giúp gì được vợ vì ngày nào anh về nhà sớm nhất cũng 7, 8 giờ tối, lúc cơm canh đã xong, nhà cửa đã ngăn nắp sạch sẽ, chẳng còn việc gì để anh phải làm.
Chị quen với cuộc sống tự lập, thấm thía nỗi cô đơn những ngày anh ở xa nên chỉ cần thấp thoáng bóng anh trong nhà cũng thấy hạnh phúc.
Mọi người bảo chị không sợ anh sướng quá mà rửng mỡ sao? Chị không sợ bởi trái tim chị đầy ắp những kỷ niệm yêu thương của anh. Nó luôn là chỗ dựa cho niềm tin của chị vào tình yêu của anh.
Kể từ ngày cưới, năm nào cũng vậy, anh bảo “Cả năm em vất vả rồi, chỉ có một ngày em được nghỉ thôi, hãy để anh làm…”. Anh không đưa chị đi nhà hàng mà anh tự tay vào bếp làm cơm, rửa bát, dọn nhà. Anh bảo: “Để anh thể hiện tình yêu…”
Việc bếp núc với anh vất vả hơn trăm lần đi công trình nhưng không bao giờ anh mua đồ ăn sẵn, anh bảo: “Có làm mới biết được sự vất vả thường ngày của vợ, mới biết được công lao của vợ. Có làm mới biết được miếng cơm mình ăn mang bao nhiêu nghĩa tình của vợ…”
Anh vẫn bảo mình may mắn. May mắn vì vợ tin mình, may mắn vì vợ là bến đỗ bình an. Không chỉ yêu vợ mà anh còn biết ơn vợ. Trong trái tim anh chỉ có một người phụ nữ chịu thương, chịu khó, vì chồng vì con mà anh vẫn gọi là vợ.
Theo nld