Bạn từng bảo: “Nếu một người yêu tớ chỉ vì tớ xinh đẹp, ngoan hiền hay giỏi giang thì sẽ chẳng bao giờ tìm được bình yên khi ở bên nhau, cả tớ và người ấy”.
Nguyễn Hà Nhung
À, phải hén, một sự thật hiển nhiên mà không phải ai cũng nhận ra được. Khi còn non trẻ, bạn yêu một ai đó với lý do đơn giản: “Vì tớ thấy yêu, thế thôi”. Nếu bạn là người ngoài cuộc và nghe câu nói ấy thì cũng xin bạn đừng nghĩ rằng như vậy là vội vàng hay hấp tấp.
Tình yêu ấy thể hiện một niềm tin bất biến vào những rung động bất ngờ mà ngọt ngào nhất, vào sự trong sáng tuyệt đối của cảm xúc và nhịp đập của trái tim. Đó là tình yêu không hề có sự tính toán thiệt hơn, là tình yêu của sự “cho” nhiều hơn “nhận”.
Nhưng thời gian dần trôi, bạn cũng trưởng thành, va vấp nhiều hơn và tổn thương cũng không ít. Bạn sẽ thảng thốt với lòng mình rằng những tình yêu hồi trẻ ấy sao mà mong manh, dễ vỡ đến thế? Tạm không nói đến những tình yêu đã có được “happy ending” thì số lượng của các mối tình không đầu, không cuối cũng chẳng hề nhỏ.
Bạn cũng bảo: “Người ta lớn lên, khi quyết định yêu một người thì suy nghĩ đầu tiên luôn là: liệu người ấy có tốt không? Có những phẩm chất gì? Có thể chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình không? blah blah…”. Gật đầu, bạn nói chẳng hề sai.
Tình yêu về sau luôn đòi hỏi sự chín chắn trong suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận hơn, yêu cầu cao hơn vì tình yêu ấy không dành cho “phép thử” và cũng vì chẳng ai muốn “tự tìm cho mình chút hào nhoáng phút chốc của một kẻ có sức hút để trọn đời nay đây mai đó”.
Không thể trách suy nghĩ ấy bởi rồi ai cũng vậy thôi, phải tìm bến đỗ cuối cùng cho chính mình. Nhưng đừng chỉ dựa vào những ưu điểm để chọn lựa một ai đó, cố sức theo đuổi niềm hy vọng ấy để rồi chợt thấy hẫng hụt khi màn sương ảo mờ dần tan biến và nhận ra rằng mình đã chọn sai với mong ước. Cứ cân đo đong đếm mọi thứ đi nhưng phải xác định cả khuyết điểm như một cách để phòng vệ cho trái tim thôi mà.
Bản thân nó luôn muốn yêu và được yêu nhưng không thể phủ nhận rằng lý trí của nó có tiếng nói thống trị cả trái tim. Có điều, nó có thể tự tin mà nói rằng nó không cần những người hoàn hảo ở bên cạnh nó.
Nó chỉ cần người thật sự yêu thương nó, chấp nhận cả mặt xấu và tốt trong con người nó và tin tưởng nó vô điều kiện. Chỉ thế thôi… Dù sao thì cũng chỉ là những suy nghĩ vu vơ một sáng mưa. Có thể đúng, có thể sai nhưng không mang tính chất phán xét gì cả, đơn giản là viết ra những chất chứa đã ở trong đầu suốt thời gian ôn thi thôi.
Chợt thấy rất nhẹ yên sau khi cười toe ngắm cầu vồng đôi qua màn hình Canon G7 của một người bạn cùng lớp và cầu chúc một “happy ending” cho những người đang yêu.
Nguồn Ngôi sao