Mưu cầu cuộc sống khiến chúng ta như con thoi quay mãi, hiếm hoi lắm mới có phút giây nghỉ ngơi, nhìn lại mình…
Hiếu Hiền
(Bài dự thi ‘Phút nhìn lại mình’)
Tôi mơ một lần đi ngắm đảo Jeju, mơ sớm xây nhà cho mẹ để thực hiện lời hứa tuổi thơ. Mơ tổ chức một chuyến đi dã ngoại cùng các anh chị. Mấy năm rồi, những “giấc mơ con” ấy tôi vẫn chưa thành hiện thực, huống chi hoài bão công danh hay việc tìm kiếm một nửa cho riêng mình. Ngay lúc này đây, bố mẹ, anh chị và những người bạn thân là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Mọi người trong gia đình đều quan tâm đến tôi nên tôi luôn cố gắng hòa nhập cuộc sống ở Việt Nam.
Khi trở về nước, tôi vốn ghét đi xe nhưng vẫn phải tập chạy xe, ghét ra đường phải làm “ninja” nhưng vẫn phải che kín mít. Ghét phải dụ các cháu ngồi ăn cơm nhưng vẫn phải chăm chút chúng nó mỗi tuần. Tôi ghét cả việc bị quản lý chặt chẽ, ghét phải đi ngủ sớm khi tôi vẫn muốn đi chơi cùng bạn bè. Ghét là thế nhưng tôi vẫn phải dẹp bỏ và thích ứng cùng mọi người vì tôi không thể nghĩ cho riêng tôi.
Yêu, ghét, sợ hãi và hạnh phúc luôn là những cảm xúc mà tất cả chúng ta phải trải qua. Có những nỗi sợ mơ hồ đeo bám ta cho đến hết đời. Sợ tuổi xuân trôi qua, sợ bệnh tật, sợ bố mẹ đột ngột ra đi, sợ sống trong nghèo đói và cô đơn hiu quạnh. Nhưng ta không thể ôm nỗi sợ hãi để rồi bỏ lỡ niềm vui trong cuộc sống.
Đối với tôi, hạnh phúc là những gì xung quanh, ở rất gần chúng ta. Ngày ngày còn nghe tiếng nói cười của bố mẹ là hạnh phúc. Hay đơn giản hơn là được ăn một món ưa thích, nghe một bản nhạc thân quen, đọc được một quyển sách hay hoặc nhận được một tin nhắn từ bạn bè. Tất cả những niềm vui nho nhỏ, ngày qua ngày sẽ trở thành hạnh phúc lớn lao.
Tôi biết tôi nóng nảy, nói nhanh hơn nghĩ, mau giận và mau nước mắt, đặc biệt là cứ nói huyên thuyên như đài phát thanh. Đó là những khuyết điểm tôi cần cải thiện ngoài ưu điểm hòa đồng, thẳng thắn và giúp đỡ mọi người. Tôi rất thích du lịch, muốn đến Vạn Lý Trường Thành, Hàn Quốc, Paris, Hy Lạp và Rome – xứ sở lãng mạn của Italy. Tôi ao ước mình có thể đi đến những nơi đó trong năm tới.
Có phải tôi tham lam khi đề ra kế hoạch cho việc xây nhà, sắm xe, công danh và tình yêu đều thực hiện trong vòng một năm. Có lẽ tôi đã lãng phí thời gian, tiền bạc, sức khỏe khi mải “lặn ngụp” nơi xứ người. Lãng phí những nụ cười cùng bố mẹ, lãng phí tuổi xuân khi phải bắt đầu lại mọi thứ bây giờ.
Khi đọc câu hỏi mà chương trình đưa ra về mảng “Tôi và mọi người”, tôi suy nghĩ rất lâu.
- 1. Ai là người quan tâm đến bạn nhất hiện tại?
- 2. Ai là người luôn bảo vệ bạn dù bạn có sai lầm?
- 3. Ai là người bạn luôn cầu chúc bình yên và khỏe mạnh?
- 4. Ai là người tặng quà bạn nhiều nhất?
- 5. Ai là người khiến bạn có đủ sức mạnh để thay đổi tốt hơn?
- 6. Ai là người bạn từng to tiếng hoặc nặng lời và bạn rất muốn xin lỗi hoặc rút lại lời lẽ của mình?
- 7. Ai là người bạn muốn nghe lời động viên từ họ nhất?
- 8. Ai là người bạn tin tưởng nhất để có thể khóc trước họ hoặc kể những chuyện thầm kín, đau buồn?
Tôi nghĩ câu trả lời cho các câu hỏi đó là mẹ của tôi. Trải qua bao thăng trầm mới biết đâu là chỗ dựa, là nguồn an ủi trong đời, “chỉ có mẹ mà thôi”, đúng như lời một bài hát. Không biết bao lâu rồi tôi chưa nói lời yêu thương dành cho mẹ, có lẽ đã vài năm. Hay gọi điện về thăm hỏi hoặc than phiền mà quên câu “con yêu mẹ”. Mỗi ngày đều cùng mẹ tập thể dục nhưng vẫn không dành cho mẹ lời thủ thỉ nào. Lúc trước, ở một mình, tôi hay đi bơi lội, giờ mấy tháng nay chỉ có vận động ở nhà cùng mẹ. Nhưng dù thế nào, được gần mẹ vẫn vui hơn.
Lúc trước, tôi vẫn cùng lũ bạn đi giữa thiên nhiên, cùng nhau chụp hình lưu lại kỷ niệm, Chắc cũng vài tuần nay chưa hội họp bạn bè. Chưa kể đến niềm đam mê đọc sách, thường xuyên theo dõi tiểu thuyết trinh thám nhưng giờ cũng phải bỏ qua. Cuốn tiểu thuyết gần đây được xem là Đau thương đến chết, coi và nhận ra đâu đó có những điều như thực tại cuộc sống về tình đời và lòng người.
Ngẫm nghĩ lại, hôm nay tôi cười nhiều hơn khi được ăn bữa cơm ngon lành cùng bố mẹ. Nhận ra ánh mắt mẹ vui hơn khi thấy tôi có nhiều tiến bộ, chấp nhận sửa sai và ra sức cải thiện. Tôi thấy mình còn may mắn hơn muôn vạn người khi cơm no áo ấm trong khi biết bao số phận lang thang cơ nhỡ. Nhận ra sự than thở, nhụt chí khi vấp phải khó khăn đã lùi mình chạy trốn. Tôi cần mạnh mẽ và bản lĩnh hơn để những mong ước chưa thực hiện sẽ sớm thành hiện thực.
Không gì hạnh phúc hơn khi gia đình đầm ấm, yên vui.Tôi quyết định cuối tuần sẽ nấu mâm cơm nóng hổi và nói thật nhiếu câu yêu thương cho bố mẹ được vui. Nhất định mỗi ngày trôi qua sẽ là ngày vui cho tôi và cho cả gia đình.
Nguồn Ngôi Sao