Có người bạn hỏi tôi vấn đề muôn thưở của dân đi cày: ở hay đi? Rằng bất mãn, rằng quá sức chịu đựng, rằng không muốn tiếp tục nữa nhưng…
Bất kể ta làm gì, làm cho ai hay với ai, đừng bao giờ nghĩ đó là con đường, cho đến khi nhận ra con đường thật sự của mình. Còn lại tất cả đều chỉ là những chặng dừng chân.
Làm sao biết được mình đang đúng đường?
Nếu đúng con đường thì bạn đã không ngồi ca thán nguyền rủa cái tình cảnh dở hơi của mình.
Nếu nhầm lẫn (hoặc cố tình nhầm lẫn), ta có thể mắc kẹt ở một trạm dừng với ảo tưởng đây là đích mà không hay mình có thể đã “nhầm phà”. Còn ngần ngại gì mà không bắt chuyến xe đầu tiên khi thấy mình đã học đủ và cho đủ.
Nhưng mọi việc không đơn giản thế đâu!
Thế bạn muốn phức tạp đến thế nào?
Tác giả Nguyễn Đức Nhật