Thứ Sáu, 21:03.
Linh “thả tim” story của Khang.
Đó là một bức ảnh chụp chậu sen đá mới mua, caption vỏn vẹn: “Chào bé.”

Linh, người đang có một “bệnh viện” cây thu nhỏ ngoài ban công, không kiềm được. Cô nhấn “reply”: “Chậu này anh trồng trong nhà hay ngoài trời? Loại này dễ ‘ra đi’ nếu thiếu nắng lắm.”
Cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Khang là một “mutual” (bạn chung) trên Instagram. Họ theo dõi nhau cả năm trời nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Linh chỉ biết anh qua những bức ảnh chụp cà phê, đường phố Sài Gòn, và… code. Rất nhiều code.
21:04. Khang đang gõ…
Tim Linh đập hụt một nhịp.
Khang: “Trời, cứu anh. Anh mới mua hôm qua. Hay… em rảnh không, ‘consult’ (tư vấn) cho anh chút?”
Và thế là họ nói chuyện.
Cuộc hội thoại của họ không lãng mạn như phim. Nó bắt đầu bằng đất, nắng, và nước. Từ chuyện cây cối, họ “nhảy” sang Zalo. Từ Zalo, họ nói về công việc.
Linh làm “content” (nội dung), cô kể về những ngày mệt mỏi và kiệt sức vì “deadline”. Khang làm “dev” (lập trình viên), anh than về những con “bug” (lỗi) lúc nửa đêm. Họ phát hiện ra cả hai đều thích nhạc của Vũ, đều nghiện phở bò tái, và đều cảm thấy việc sống một mình tuy tự do nhưng đôi khi cũng thật cô đơn.
Họ nhắn tin mỗi ngày. Những tin nhắn “Chào buổi sáng” và “Ngủ ngon” vô tri. Những chiếc “sticker” Zalo hình con mèo lười.
Chủ Nhật, 14:00. Quán cà phê “Mơ”. Linh đến sớm.
Cô chọn một góc gần cửa sổ, nơi có nắng. Tay cô lành lạnh, dù trời Sài Gòn đang nóng. Cô đã quen với Khang của “online”. Một Khang hài hước qua những dòng tin nhắn. Cô sợ Khang của “offline” sẽ khác.
“Linh?”
Một giọng nói trầm ấm. Linh ngẩng lên. Khang đứng đó, cao hơn cô tưởng tượng, mặc chiếc áo sơ mi màu rêu. Anh cười, để lộ chiếc răng khểnh mà trên ảnh đại diện không bao giờ thấy.
“Chào anh. Anh tìm bàn có dễ không?”
“Cũng dễ. Vì anh thấy em trước,” Khang nói, kéo ghế ngồi đối diện.
Buổi nói chuyện đầu tiên ngượng ngùng. Họ khuấy ly cà phê của mình nhiều hơn là uống.
“Em… ngoài đời trông hiền hơn trên ảnh,” Khang bắt đầu.
“Anh cũng vậy. Ít ‘coder’ hơn em nghĩ,” Linh bật cười.
Và thế là bức tường vô hình vỡ tan.
Họ không nói chuyện về cây cối. Họ nói về nỗi sợ của tuổi 25. Về việc không biết mình có đang đi đúng hướng hay không. Về những áp lực đồng trang lứa vô hình mà ai cũng phải gánh.
Linh nhận ra, cô không hề bối rối. Cô thấy bình yên. Cô thấy mình được lắng nghe.
Họ rời quán cà phê lúc trời đã nhá nhem tối. Không ai nói về “buổi hẹn” tiếp theo.
“Về cẩn thận nhé,” Khang nói, giữ cửa cho cô.
“Anh cũng vậy.”
Linh bước đi, lòng nhẹ bẫng. Không có pháo hoa, không có những lời hứa hẹn to tát. Chỉ là cảm giác dễ chịu khi biết rằng có một người hiểu những “vibe” kỳ quặc của mình.
Về đến căn hộ, Linh đặt chìa khóa xuống bàn.
Ting!
Là tin nhắn Zalo. Từ Khang.
Khang: “Chậu sen đá của anh hình như… lại vàng lá rồi. Cuối tuần em qua ‘cấp cứu’ nó với anh được không? Anh trả công bằng một chầu phở bò tái.”
Linh nhìn tin nhắn. Cô không trả lời ngay. Cô mỉm cười.
Cô từ từ nhấn giữ tin nhắn đó. Một menu hiện lên. Linh chọn biểu tượng trái tim.
“Bạn đã thả tim tin nhắn của Khang.”