Không thể nào diễn tả nổi cảm giác háo hức của một công dân nước nhiệt đới lần đầu sang châu Âu vào mùa đông. Tận mắt nhìn thấy tuyết rơi cứ như chứng kiến một phép màu mà nhiều người ao ước 1 lần trong đời.
Không phải tuyết trong tủ lạnh, không phải từ 1 cái máy nhân tạo nào mà là hàng triệu triệu bông tuyết thật – và cảnh vật 1 màu trắng xóa như trong phim ảnh hay tranh vẽ. Trượt tuyết, ném tuyết, nặn người tuyết… mọi giấc mơ thời thơ ấu của tôi thành hiện thực.
Lâu lâu có dịp trở thành “người nước ngoài” (ái chà, hãnh diện), câu hỏi thường xuyên bị hỏi nhất là “Ấn tượng của bạn về nước chúng tôi là gì?” – Đáp: “a, b, c, vân vân và vân vân… Nhưng ấn tượng nhất đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy tuyết. Thật tuyệt vời!”. Và phản ứng của bạn bè bản xứ “HI HI HI HI”
Có lẽ họ cười vì cái thông tin lạ đời ấy, cũng có thể vì không nghĩ cái chuyện cỏn con như tuyết lại có thể gây thích thú đến thế.
Với người dân xứ lạnh, tuyết như 1 lẽ bình thường vào mùa đông. Ừ, cũng thích đấy nhưng không ít phiền nhiễu từ: thấy tuyết lại lo cái lạnh mùa đông, tuyết tan đường phố lại lầy lội, làm quần áo ẩm ướt, xe cộ phải tốn thời gian “rã băng”, trơn trượt,… thôi thì chỉ toàn gây bực mình.
Chắc hẳn đâu đó trong mỗi người vẫn còn cái cảm giác phấn khích của 1 đứa trẻ lần đầu tiên thấy tuyết rơi. Nhưng cái huyền diệu lâu ngày thành quen dễ chán, có gì hay ho nữa đâu giữa bộn bề những mối lo thực dụng và cách nhìn “bình thường hóa” mọi sự khi ta lớn lên. Có tiền vẫn sướng hơn có tuyết.
Và thói thường, cái gì dễ có con người ta không mấy trân trọng… càng rõ hơn trong tình yêu.
Không nói đâu xa, mới 2 tháng ở châu Âu mà tôi cũng đã chép miệng: “Chà, lại tuyết…”
Tác giả Nguyễn Đức Nhật