Hồi bé tôi thường mê mệt chương trình Discovery (dạo đó trên truyền hình tạm gọi là “thế giới đó đây”) và vô cùng thần tượng Indiana Jones. Từ đó mà ấp ủ khi lớn lên sẽ trở thành một nhà thám hiểm, tới những miền đất xa xăm, gặp gỡ các nền văn minh nhân loại và sống cuộc đời phiêu lưu khám phá và dấn thân.
Như bao đứa trẻ (thành thị) khác, tuổi thơ gắn với các quyển truyện tranh, tôi say sưa xem đi xem lại không biết chán. Thời chúng tôi, Fujiko Fujio không khác nào Steve Jobs bây giờ, một tượng đài sáng tạo và đầy cảm hứng cho giới trẻ. Tôi mơ đến ngày mình là hoạ sĩ truyện tranh, chuyển tải những câu chuyện về cuộc sống hoà quyện sự hư cấu một cách đầy sống động qua từng nét vẽ.
Đến tuổi đi học thì một tham vọng khác nổi lên là trở thành một học giả uyên bác, theo bước Aristotle, Plato,… Tôi từng hình dung một ngày nào đó đứng thuyết giảng trước hàng ngàn sinh viên, được cánh truyền thông vây lấy phỏng vấn “Thưa giáo sư…” và đặt nền móng cho một nền giáo dục mới.
Thời gian trôi qua…
Chưa hề có ước mơ nào đến nay thành sự thật, thậm chí tôi không hề có ý niệm bắt tay thực hiện một trong những mục tiêu trên.
Nhưng…
Có thể không được như Indiana Jones truy lùng chén thánh hay thoát khỏi ngôi mộ tử thần, nhưng tôi đã có may mắn đi đây đi đó, không quá nhiều nhưng cũng đủ thoả chí phiêu lưu, và mỗi chuyến đi đều để lại những dấu ấn trong đời. Hơn hết thảy, tôi có những người bạn tốt trên khắp năm châu – điều chưa bao giờ mơ tới.
Tôi cũng chưa hề xuất bản được một quyển truyện tranh, thậm chí chưa từng tập tành vẽ vời cho ra hồn. Nhưng bằng chút năng khiếu tôi cũng đã truyền cảm hứng không ít người rằng “Ai cũng có thể vẽ, và người nghệ sĩ ở trong bạn.” Không có phòng trưng bày hay người hâm mộ, thay vào đó là niềm vui đem triết lý cái đẹp tinh tế đến từ sự giản đơn vào công việc trình bày. Nghệ thuật đến từ cuộc sống, cống hiến vì cuộc sống chính là làm nghệ thuật đó thôi.
Cũng không có chuyên môn giáo dục, không được đào tạo chính quy về giảng dạy bài bản, bỏ phí kiến thức chuyên môn trên ghế giảng đường Đại học và làm một nghề hoàn toàn không liên quan, tệ hơn nữa là thiếu tự tin trầm trọng khi đứng trước đám đông. Chính tôi cũng không tin nổi có ngày được gọi bằng “thầy” và truyền đạt cho những người tuổi đời lớn hơn mình nhiều. Không còn ngông cuồng cách mạng hoàn toàn ngành giáo dục, nhưng tôi tự hào công việc mình đang làm đang giúp thay đổi con người một cách tích cực. Khi chúng ta ngày một hoàn thiện hơn từ trong ra ngoài và được là chính mình.
Nhìn lại, tôi không đạt được chính xác những gì mình muốn nhưng lại có mọi điều hằng mơ ước. Và trong tương lai, sẽ còn nhiều nữa thành tựu khác vun đắp thêm. Tôi biết mình đang trên bước đường của những giấc mơ không có giới hạn. Đôi khi ước mơ thành hiện thực với chúng ta theo cách không ngờ tới.
“Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”
–Steve Jobs