Tình cờ đọc note của bạn và có một câu đã thật sự khiến nó mỉm cười: “Có những ước mơ sẽ chỉ là ước mơ dù ta nỗ lực đến đâu. Nhưng nhờ nó, ta mạnh mẽ, yêu cuộc sống và biết cố gắng hơn từng ngày”.
Nó cũng có ước mơ của riêng mình và nói thẳng ra là dù nỗ lực đến mấy thì nó cũng không thể thực hiện được. Bạn đừng lắc đầu chê trách: “Nothing is impossible” (Chẳng có gì là không thể) hay những gì đại loại thế. Bản thân nó vẫn luôn quan niệm là nếu không đi được đến cùng thì đừng bắt đầu. Nếu không thể làm giấc mơ của mình trở thành niềm tự hào thì đừng vứt tất cả để “đâm đầu” vào làm. Bởi sự thất vọng và hối tiếc với một giấc mơ là điều tối kỵ.
Vì thế nó sẽ mãi giữ những điều ấy như sở thích mà thỉnh thoảng lại tìm về, chạm khe khẽ để thấy yêu hơn cuộc sống này, để có những khoảng thời gian quên đi mọi bộn bề của cuộc sống và chỉ sống cho chính trái tim mình thôi.
Nó vẫn nhớ như in câu trả lời của một người bạn khi nó hỏi: “Làm thế nào để đam mê ngủ yên?” – “Khi đứng trước sự lựa chọn giữa ước mơ và đời thực, cần rất nhiều nghị lực và quyết tâm để có thể lựa chọn cái đúng. Mà cũng đừng tự bắt ép bản thân phải tin vào những thứ mình không muốn. Thời gian thay đổi mọi thứ. Con đường hôm qua còn chấp nhận bước đi và vẫn đi được đến hôm nay có thể đã thành đường cấm. Cứ cân nhắc cho kỹ, luôn luôn có nhiều hơn một con đường”.
Rồi cả lời khuyên của cô bạn đó nữa: “Tớ nghĩ nếu bạn thay đổi mục đích của việc học thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn đấy”. Đó gần như là những cái tát rất mạnh khiến nó tỉnh táo và xác định rõ ràng được tư tưởng của mình. Nó sẽ học vì nó tin đó là lựa chọn “cần và đủ” trong xã hội coi trọng bằng cấp này nhưng nó cũng sẽ vẫn chăm chút cho những “tình yêu” của mình khi có thể vì “lựa chọn tại mỗi thời điểm có giá trị khác nhau”. Chỉ mong những giấc mơ vẫn sẽ cháy sáng, luôn luôn như thế…
Hôm trước, nó hì hụi đạp xe qua nhà người chị họ xa lắc lơ để mượn mấy thứ cho một người bạn. Hớn hở hỏi: “Bé notebook chị mua hôm trước có dùng được không?”. Và nó há hốc mồm khi thấy “em í” hầu như vẫn còn mới nguyên. Chị bảo: “Thôi, em có cần dùng không? Chị nhượng lại cho em đấy. Chị có laptop rồi mà”. Lắp bắp: “Vậy chị mua ’em í’ làm gì thế?” – “Vì lũ bạn chị đều đua nhau mua loại này và khuyên là xách notebook sẽ nhẹ và nữ tính hơn”.
Thẫn thờ liên tưởng tới những khía cạnh khác của cuộc sống mà thấy: “Ừ, chẳng khác chút nào”. Những quyết định đưa ra không phải lúc nào cũng được suy xét kỹ. Nguyên nhân thì vô vàn lắm! Do trái tim, do lý trí và do cả tác động của những người khác. Phải chăng đó chính là tính cách bầy đàn?
Thường thì sau đó người ta sẽ hối tiếc và tìm cách sửa chữa nhưng dĩ nhiên chẳng bao giờ có thể “fix” lại hoàn hảo 100%. Bởi có mấy ai đem bán lại sự sai lầm của mình cho người khác được? Thế mới thấy chẳng ai đủ sự từng trải và thông minh để đoán và giải thích được tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong cuộc sống này.
Nguồn Ngôi sao