Tự tin – Tôi vẫn biết rằng đó là điều cần thiết cho bất cứ thành công và hạnh phúc nào trong cuộc sống, nhưng đó cũng chính là thách thức lớn nhất mà tôi từng phải đương đầu và trải qua. Tôi là người thiếu tự tin vào chính mình, đặc biệt là về ngoại hình của tôi. Mãi cho đến sau này, tôi nhận ra đó không phải là tính cách có sẵn trong người, nhưng cũng do cuộc sống tác động đến mình.
Để tôi mô tả chút xíu về ngoại hình của mình nhé! Tôi sở hữu một đôi mắt một mí, mũi tẹt, miệng hơi móm, và … một làn da ngăm đen. Thật khó để tìm điểm nào vừa ý trên khuôn mặt mình, ngoài cái răng khểnh và chiếc cằm chẻ. Khi còn bé, tôi còn xấu thảm hại hơn với quần áo cũng xơ xác, một phần vì lúc đó nhà tôi còn thiếu thốn, phần nữa vì tuổi thơ nghịch ngợm chơi đùa nên lúc nào trông bộ dạng cũng thật kinh khủng.
Chả thế mà nhiều lúc mẹ than thở, bảo sao không giống mẹ chút xíu cũng đỡ rồi. Tôi cũng thầm trách sao mẹ đẹp thanh tú thế, từng là hoa khôi của xóm mà sinh ra tôi – con gái mẹ lại thành ra thế này. Tôi cũng thường là đề tài bàn tán của các cô, cậu, chú, bác mỗi dịp mọi người gặp nhau. Tôi vẫn không quên những câu nói mọi người thường trêu ghẹo mình “Mai mốt lớn lên, mẹ mày phải bù lỗ 1 cây vàng” (lúc đó 1 cây vàng hình như giá trị lắm).
Những lúc như vậy, tôi chỉ cười một cách lặng lẽ cho số phận của mình. Và dần dần, tôi trở nên khép kín, ghét việc đoàn tụ đông đủ mọi người và cũng trở nên trầm ngâm, ít nói, ai nói gì cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Tôi không muốn nói chuyện với mọi người, vì sợ họ sẽ nói tôi xấu và châm chọc mình.
Dường như tôi đã tự mặc định cho mình về ngoại hình xấu xí của mình. Nhưng,… đến trường tôi cũng chẳng được yên. Cho đến năm lớp 3, lớp tôi học một bài văn kể về một chàng trai da đen tên là Hô – Sê, tôi chẳng nhớ nổi nội dung của bài văn đó là gì, chỉ nhớ rằng sau buổi học đó, tên của anh chàng đó đã trở thành biệt danh của tôi “L da đen Hô Sê”. Biệt danh đó cứ như một mũi dao xuyên thẳng vào tim tôi (giờ nhắc lại thấy vẫn còn thấy nhột nhoạt một nỗi đau). Cứ mỗi giờ ra chơi, tôi thường là mục tiêu cho đám bạn tha hồ chọc ghẹo. Những lúc đó, tôi tỏ ra mạnh mẽ, rượt bắt và cho tụi nó một trận rồi lại cười khì khì, nhưng khi chỉ có một mình, tôi giấu mình trong giường khóc như mưa.
Tuổi thơ là thế!
Khi lớn lên, mọi người đều tế nhị hơn khi nói về người khác. Tôi không còn nghe nhiều về những lời chê bai như trước nữa. Song, nó dường như đã trở thành nỗi ám ảnh sâu đậm, như một cái mác đã gắn vào mình không gì có thể xóa được. Tôi mặc nhiên chấp nhận một sự thật: mình xấu. Tôi ghét phải soi mình trong gương, vì trong đó, tôi không tìm kiếm được điểm gì mình hài lòng về bản thân. Mặc dù, tôi tin rằng ngoài điều đó ra, mình khá ổn: học giỏi, ngoan ngoãn, hiền lành, là niềm tự hào của bố mẹ, và được mọi người yêu mến.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có người yêu. Và … đến khi có người yêu, tôi không nghĩ mình sẽ lấy chồng. Đơn giản vì tôi xấu. Tôi sợ một lúc nào đó, người ta sẽ tìm kiếm cái đẹp hào nhoáng mà bỏ tôi. Tôi sợ tôi không làm cho người ta hạnh phúc. Tôi sợ người ta sẽ không tự tin đi bên tôi và song hành cùng tôi suốt cuộc đời…
Bao nhiêu nỗi sợ cứ đồng hành trong hành trình tình cảm của tôi. Nhưng thật may mắn là tôi gặp được một người yêu tôi chân thành và sâu sắc. Anh đẹp trai, có thể là chỗ dựa kiên vững cho cuộc đời tôi. Nhưng quan trọng hơn, cùng với thời gian, anh kiên nhẫn giúp tôi hóa giải tất cả những nỗi sợ đó, chiến thắng bản thân và tự tin sống thật với những gì mình có. Hiện tại, tôi cảm thấy hài lòng về bản thân mình và cố gắng tô điểm bản thân và những gì xung quanh mình thêm tốt đẹp hơn.
Tôi cảm thấy vui vì mình đã vượt qua được bản thân, và nhận thấy rằng tự tin là rất quan trọng và cần thiết để có được hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Xem thêm Tự tin để thành công
An Nhiên