Mọi lần nhậu nhẹt đang “vào” mà vợ gọi điện là kiểu gì anh Phong cũng gắt ỏm tỏi, cốt để bạn bè biết mình đếch sợ vợ. Nhưng mà chả hiểu sao bữa nọ, vừa đưa chén rượu lên miệng thì điện thoại reo, là bà xã gọi. Anh ấn nốt xanh rồi gắt to: “Cái gì?”. Đằng kia đầu dây, tiếng vợ yếu ớt, nhỏ nhẹ: “Em nấu món canh cá với sườn xào chua ngọt mà anh thích ăn rồi. Hôm nay anh cố gắng về sớm nhé. Mẹ con em chờ”.
Nghe mà xúc động đến nẫu cả ruột, yêu ơi là yêu, thương ơi là thương, anh Phong dịu giọng: “Ừ, anh sẽ cố gắng”. Tuy chưa về luôn nhưng đêm ấy, khi đã hơi khướt mà anh Phong vẫn còn lờ mờ thấy mâm cơm lạnh tanh còn nguyên trên bàn ăn. Anh buột miệng: “Thôi rồi, quên mất lời vợ. Lẽ nào vợ còn chưa ăn cơm?”. Đầu chếnh choáng hơi men nên anh ngủ ngay.
Anh Phong vốn sống khá thờ ơ, ít ăn cơm nhà. Sở thích tiệc tùng của anh thì phải nói là kín lịch. Chị Khánh muốn chồng chí ít cũng phải về ăn bữa tối với hai mẹ con cho đầm ấm. Thế nhưng anh Phong toàn kêu bận và không có thời gian.
Biết chồng bận rộn, lúc nào cũng công việc, ăn uống thất thường, cơm ít nhưng rượu bia vào bụng nhiều. Chị Khánh cũng biết rõ chồng vất vả ra sao, đến mức về nhà là lao vào cái laptop mà quên cả ăn uống. Không thì điện thoại chồng luôn reo suốt.
Có bữa chị phải buông đũa thở dài vì chồng vào nhà tắm “buôn” đến gần tiếng đồng hồ để giải quyết công việc. Vậy nhưng chưa khi nào chị Khánh dằn dỗi hay trách móc chồng ít quan tâm đến gia đình. Chị nghĩ rằng chả tội gì mình xưng xỉa kẻo chồng sẽ làm tới. Chị chỉ hỏi chồng thèm ăn món gì? Có về muộn không?
Thế nhưng bữa đó, một anh bạn đồng nghiệp than thở chuyện vợ đòi ly hôn, lý do vo tròn như cái kẹo. Thì ra là gã làm mụ vợ ở nhà suốt ngày phải chờ cơm.
Anh Phong chợt nhớ đến vợ mình ở nhà. Rõ ràng là anh chẳng bao giờ giúp vợ được việc gì. Từ khi cưới nhau đến nay anh cũng quên luôn những cử chỉ lãng mạn, âu yếm như thời còn yêu. Tuần trước, vợ còn hỏi hôm nào anh rảnh thì cùng đưa con đi chơi.
Anh lại sức nhớ là đêm qua vợ kêu hơi mệt nên mất ngủ, hình như là huyết áp thấp gì đó. Buổi sáng, anh mặc vội quần áo, kéo xe phóng thẳng, có còn để ý đến vợ nữa đâu?
Đã lâu, hai vợ chồng không còn nói chuyện nhiều với nhau. Anh Phong thộn mặt nghĩ là hình như dạo này chả còn thấy vợ kể chuyện cơ quan nữa. Những chuyện phù phiếm đàn bà mà anh từng nghe trước đây cũng tắt ngấm luôn tự khi nào.
Là tại anh, anh làm gì có thời gian? Có khi công tác cả tuần, có đợt cả tháng bay sang Nhật, sang Đức… Sao mà chia sẻ buồn vui với vợ được? Anh Phong nhìn sang nhà bạn lại ngẫm đến nhà mình. Anh giật mình tự hỏi: “Có khi nào nàng cũng dự định bỏ mình hay không nhỉ?”.
Thế là anh vội vã cố gắng thu xếp công việc xong sớm. Mọi bữa thì kiểu gì cũng phải “đá ngang đá dọc” ngoài quán chút đã, cà phê hay đàm đạo về bóng đá. Nhưng nay thì khác, anh nóng lòng về để nhìn vợ.
Đi qua chợ được đoạn chừng 2 cây số mà anh Phong vẫn quay đầu xe lại để vào mua thức ăn. Anh hành động như một kẻ vô thức, chỉ biết rằng những lời ông bạn đồng nghiệp thông báo là chuẩn bị ly hôn với sự lặng lẽ của vợ lâu nay cứ ẩn hiện, nhảy múa trong đầu anh.
Về đến nhà, anh Phong mở cửa, chui vào bếp nấu nướng luôn. Vừa nghe tiếng vợ về, anh chạy ào ra đón. Tay kéo xe, miệng anh nói: “Em lạnh lắm không? Mấy hôm nay lạnh vậy mà em chẳng chịu bảo anh đèo đến cơ quan cho nhanh?”.
Đứa con reo: “Bố đã về rồi”. Anh tủm tỉm cười rồi quay sang bên vợ: “Cho anh nhìn em chút nào? Hôm nay nhớ em quá”. Chị cũng phì cười vì nay chồng lạ quá, đi làm về sớm hơn thường nhật cả mấy tiếng đồng hồ.
Bữa tối đó chị Khánh ăn rất nhiều. Anh Phong lăng xăng đứng lên ngồi xuống mấy lần để lấy lọ tương, với tay lấy lọ mì chính, luôn tay gắp thức ăn vào bát cho vợ và con lại còn giục: “Ăn đi, nay anh nấu nhiều lắm đấy. Mai anh sẽ nấu món khác, xem nào, hình như em thích ăn…”. Nhìn chồng luống cuống, nói năng lắp bắp mà chị Khánh cảm động, ấm lòng biết bao nhiêu.
Theo eva.vn