Tối nay, vợ vừa dọn mâm cơm ra, chồng ghẹo “nhà mình dạo này tăng cường rau xanh dữ quá hen”.
Vợ khựng lại, nhìn mâm cơm một hồi, nhoẻn cười ghẹo lại “Thì ăn rau cho nó mát ruột. Lợi cả đôi đường, tội gì không ăn!”.
Rồi hai vợ chồng vui vẻ vừa ăn cơm vừa trò chuyện và xem ti vi. Nói là vui vẻ vậy thôi, nhưng thật tình vợ thấy hình như cơm hôm nay hơi đắng.
Chồng của vợ chẳng biết nhậu, không la ca hàng quán, mà thích về ăn cơm nhà với vợ. Biết chồng thích những bữa ăn cơm vợ nấu, nên chỉ có những hôm nào đi làm về thật muộn, nhắm chừng chẳng còn thức ăn ngon thì vợ mới rủ chồng đi ăn ngoài, chớ vợ rất muốn những bữa cơm nhà với chồng.
Phần vì vừa thảnh thơi ăn cơm xem ti vi, phần vì vợ nấu nên chắc chắn ngon, vệ sinh và quan trọng hơn nữa là rẻ. Ăn cơm ở nhà, chồng có thể thoải mái ăn 3-4 chén cơm mà không đắn đo, chứ còn ăn quán, vợ cũng thấy chồng có phần áy náy khi thấy vợ trả nhiều tiền cho hóa đơn.
Ngày trước, khi vợ đi làm nhân viên kinh doanh thì hàng tháng ngoài lương cứng, vợ còn có thêm thu nhập từ các đơn hàng trong tháng. Kinh tế gia đình cũng phần nào dễ thở. Nhưng từ khi vợ chuyển về chỗ làm mới thì cuối tháng chỉ còn lãnh một khoản lương cố định duy nhất mà thôi. Nào tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền chợ, tiền ngân hàng, tiền đi đám cưới, sinh nhật, thôi nôi, đầy tháng….tất tần tất đều được vợ cân đo đong đếm, chi tiêu gói gọn trong gói tiền cố định của 2 vợ chồng đó. Tháng nào mà có nhiều đám cưới quá thì tháng đó vợ sẽ đãi bao tử chồng thật nhiều rau xanh tươi mát.
Mà dạo này, cầm tiền đi chợ, hỏi giá của thực phẩm vợ thấy chóng cả mặt, cái gì cũng tăng gấp đôi, gấp ba so với giá hồi tháng trước. Cũng số tiền đi chợ đó, tháng trước thì vợ mua được 4 cái cánh gà, một lạng thịt bò, một bắp súp lơ, một lạng thịt nạc nấu canh với một trái bí đỏ để nấu bữa cơm tối cho hai vợ chồng.
Thêm vào đó, kết thúc bữa ăn, vợ luôn có trái cây tráng miệng mát lạnh mang lên. Nhưng giờ đây, cũng cầm số tiền này đi chợ, vợ chỉ có thể mua được 3 cái cánh gà, số tiền còn lại đành phải tăng cường qua các hạng mục rau – luộc, xào, nấu canh để đảm bảo vừa đủ dưỡng chất. Còn trái cây thì không còn dám ăn lê, táo, xoài thường xuyên nữa mà thay vào đó là các loại trái cây theo mùa, để đảm bảo vừa ăn được trái cây ngon, vừa mua được giá rẻ. Hôm nào trái cây định ăn đắt quá thì hôm đó vợ chồng đành “cai” vậy.
Nhiều khi ngồi một mình, vợ băn khoăn tự hỏi chúng ta sinh ra, lớn lên, đi làm rồi thì chúng ta “ăn để sống” hay “sống để ăn” nữa. Nếu mà làm ra bao nhiêu, ăn hết bấy nhiêu thì khi ốm đau, bệnh hoạn thì lấy đâu ra tiền để trang trải. Nhưng nếu nhịn ăn, để rồi đổ bệnh thì số tiền nhịn ăn mà có cũng dâng hết cho bác sĩ mà chưa chắc đã ổn. Vợ cứ băn khoăn như thế mà chẳng tìm được câu trả lời thỏa đáng. Thôi thì vợ sẽ dung hòa cả hai. Trước mắt, những bữa cơm giảm thịt, tăng rau xanh sẽ được vợ áp dụng triệt để đấy chồng ạ!
Ai biểu chồng tay trắng mà dám ngỏ lời cầu hôn vợ. Và cũng bởi tại do ai đó mà hôm nay, thịt ở chợ tăng lên 10 ngàn một lạng, chồng ơi!
Vợ chỉ hy vọng rằng, chồng hiểu, thông cảm và nhiệt tình gắp rau muống xào tỏi vào chén cơm của mình. Bữa cơm của vợ chồng tuy đạm bạc nhưng chúng mình vẫn vui vẻ ăn cơm, trò chuyện và xem ti vi nha chồng.
Theo giadinh.net