Ba tuổi, khi những nhận thức về thế giới xung quanh trong tôi chỉ mới bắt đầu cũng là lúc định mệnh vĩnh viễn lấy đi của tôi đôi mắt. Kể từ ấy, ánh sáng mặt trời cùng thế giới muôn màu, muôn vẻ đã trở thành khái niệm xa vời với tuổi thơ tôi.
Nhưng chưa một lần tôi oán trách số phận. Chưa một lần! Tâm trí tôi luôn vạch ra những mục tiêu, những kế hoạch cho tương lai.
Sinh ra và lớn lên trên miền quê Bắc Giang, một tỉnh trung du miền Bắc, tôi là con cả trong một gia đình có bốn chị em gái. Bố mẹ tôi chỉ là những người lao động bình thường, khó khăn, vất vả lắm mới nuôi đủ bốn chị em tôi ăn học.
Là con gái lớn mà tôi lại không thể đỡ đần được gia đình, tôi hiểu nỗi cực nhọc của bố mẹ lại càng tăng thêm gấp bội. Vì vậy, trong tôi luôn cháy bỏng một quyết tâm: Phải học để có được một tương lai, học để không trở thành gánh nặng cho cha mẹ. Cứ thế, từng bước, từng bước một, quyết tâm vững chắc đã thôi thúc tôi, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
Chín năm học phổ thông tôi đều đạt loại giỏi. Tưởng rằng chỉ cần có sự quyết tâm thì dù khó khăn đến mấy cũng có thể vượt qua, nhưng không. Học xong phổ thông cơ sở, khi trong tôi đang tràn đầy ước mơ, hoài bão thì một tin sét đánh đã dập tắt tất cả. Tôi không thể học tiếp chương trình trung học vì ngành giáo dục không thể tổ chức thi tốt nghiệp cho người khiếm thị.
Bàng hoàng, hoang mang, chới với, tôi đón nghe tất cả các chương trình trên đài phát thanh và đài truyền hình về người khuyết tật, tìm hiểu tất cả những gì có liên quan, những mong tìm thấy một cơ hội. Hai năm trời, tôi tìm kiếm, đợi chờ trong lo âu, bế tắc. Làm gì để duy trì cuộc sống bây giờ? Chẳng lẽ bố mẹ sẽ phải nuôi tôi cả đời?
Thế rồi cơ hội đã đến với tôi như một giấc mơ. Tôi được vào Sài Gòn tiếp tục học lên. Cả nhà băn khoăn, lo lắng. Nhưng tôi, mười tám tuổi kiên quyết rời khỏi sự bảo bọc của gia đình, một mình chấp nhận thử thách.
Tôi biết nơi đô thành xa lạ với biết bao bon chen, bất trắc sẽ không hề dễ dàng đối với một đứa con gái như tôi. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, tôi không thể sống cuộc sống phụ thuộc, vô dụng.
Bảy năm trời một mình nơi đất khách quê người, bạn bè khâm phục nghị lực của tôi. Nhưng có ai biết rằng đằng sau cái mạnh mẽ ấy là bao lần tôi đã bật khóc trong nỗi cô đơn, bất lực. Song lạ kì thay, khi những giọt nước mắt rơi xuống thì dường như chính chúng lại tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tôi tiếp tục bước đi, tiếp tục vui sống. Không gì có thể khiến tôi chùn bước, duy có một điều mà tới giờ vẫn đang là nỗi lo canh cánh trong lòng tôi. Đó là việc làm.
Có tấm bằng đại học trong tay rồi nhưng làm sao tìm được việc? Xin đi dạy thì các trường khuyết tật cũng không muốn nhận người khiếm thị. Xin vào các công ty, văn phòng cũng bị nhẹ nhàng từ chối: ở đây không phù hợp với người khiếm thị.
Để học được như những người không khuyết tật đã gian nan lắm rồi, giờ đến đi xin việc thì lại càng chông gai bội phần. Song tôi không nản chí. Tôi quyết định học thêm một ngành nữa để tăng thêm cơ hội cho bản thân.
Hiện giờ tôi đang theo học hệ văn bằng hai khoa Ngữ văn Anh của trường Xã hội Nhân văn TPHCM. Mục tiêu của tôi là sau này có thể phát triển về ngành biên – phiên dịch, nó phù hợp với chuyên ngành sư phạm ngữ văn mà tôi đã học.
Đối với tôi, tất cả hiện giờ vẫn chỉ là những ước mơ, những dự định. Tôi cũng chỉ biết nỗ lực và hy vọng. Mong rằng số phận sẽ không từ chối tôi, cơ hội sẽ mỉm cười với tôi.