Tôi gần như ngã quỵ trước quyết định đuổi học của thầy. Cuộc đời học sinh của tôi trước giờ vẫn suôn sẻ nhưng đây là cú sốc quá lớn đối với tôi. Dù là con trai nhưng tôi đã khóc rất nhiều, tôi khóc vì thương bố mẹ, vì đã phụ lòng thầy cô, đặc biệt là thầy dạy Hóa của tôi.
Tôi là một con ngựa hoang nóng nảy dù may mắn được sinh ra trong một gia đình có kỷ luật và sự quan tâm ân cần từ bố mẹ. Tuổi học trò của tôi gắn liền với những trò chơi nảy lửa, những trận đánh nhau và phần lớn tôi là người chiến thắng. Càng lớn tôi càng có phần khỏe mạnh vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa. Tuy nóng tính nhưng tôi rất công bằng, tôi không bao giờ gây sự với ai. Tôi sẵn sàng trừng phạt kẻ nào có lỗi với tôi trước, đó là tính cách có trong tôi từ khi còn bé.
Không phải bố mẹ không dạy tôi điều đó là sai nhưng tính tôi là như vậy “cha mẹ sinh con trời sinh tính” mà. Tôi thường hay bị những trận đòn tơi tả vì tính khí nóng nảy của mình. Hồi bé mỗi khi đi chơi về, có điều gì thua thiệt bạn bè, tôi thường nổi cơn thịnh nộ với tất cả những thứ trên chiếc tủ kiếng đặt sát tường. Và sau đó là một trận đòn từ người mẹ yêu dấu của tôi. Dường như mỗi năm học tôi đều đánh nhau với các bạn ở trong trường và hầu như năm cuối cấp nào tôi cũng gặp sự cố.
Cuối năm cấp một tôi cùng đám bạn cúp học cả tuần để đi chơi trong khi kỳ thi tốt nghiệp sắp cận kề. Cuối năm cấp 2 tôi lại cùng đám bạn đi bắt dế, chơi điện tử và đó cũng là lúc sắp thi tốt nghiệp. Lần nào cô giáo cũng đến nhà và sau đó chuyện gì đến các bạn cũng hiểu. Ba mẹ tôi phải rất vất vả để dạy dỗ thằng con cứng đầu như tôi. Có thể tôi sẽ không bao giờ biết nghe lời và thật sự thương bố mẹ nếu không có việc đó. Một việc làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi.
Năm lớp 12 cũ, tôi gọi như vậy vì tôi là một trong những người hiếm hoi bị học 2 lần lớp 12. Không phải vì tôi ngu dốt, trái lại tôi còn là học sinh giỏi cấp tỉnh nữa, không phải vì thầy cô ghét tôi, trái lại tôi là đứa học trò được các thầy cô trong trường ai cũng yêu quý. Năm lớp 12 cũ tôi làm lớp trưởng lớp, các bạn trong lớp ai cũng nể phục, tuy tôi biết có một bộ phận luôn chống đối mình.
Lúc đó là tháng 12, tôi vừa được giải học sinh giỏi cấp tỉnh môn Hóa, đó là giải thưởng cấp tỉnh về các môn tự nhiên đầu tiên của trường tôi, vì trường tôi ban đầu là trường gần cuối của thành phố. Lớp tôi thường hay giỡn với mấy em lớp 10, cụ thể là khi chúng tôi đi ngang qua lớp đó thì nó sẽ hùa nhau đánh, chỉ là đánh giỡn thôi. Rồi lớp tôi lại kéo qua đánh lại. Luật chơi là như thế và tôi cực kỳ ghét những đứa chơi “cọc”.
Hôm đó lớp tôi kéo qua đánh lại sau khi một đứa lớp tôi vừa bị hội đồng một trận tơi bời. Chúng tôi cũng hội đồng một đứa nhưng chắc có lẽ một người nào đó hơi mạnh tay nên bên lớp 10 có một đứa “cọc” lên và chửi chúng tôi, và tôi tát em đó một cái. Thật tình lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi là đàn anh, sao nó lại chửi bậy như vậy và cái tát của tôi không hề mạnh. Hắn bay vào đạp tôi một cái nhói bụng, máu nóng trong tôi nổi lên và đã đánh em đó một trận.
Mở màn cho một chuỗi ngày gây hấn đánh nhau từ đó. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đánh rồi thôi nhưng bên lớp 10 lại không như vậy. Bọn chúng cứ canh tôi đi học về là chặn đường đánh. Cứ như vậy cho đến khi cả hai bên đều kêu người và mọi chuyện đến tai thầy cô. Tôi bị đưa ra hội đồng kỷ luật và dù được các thầy cô xin rất nhiều nhưng quyết định của thầy hiệu trưởng là đuổi học một năm.
Tôi gần như ngã quỵ trước quyết định đuổi học của thầy. Cuộc đời học sinh của tôi trước giờ vẫn suôn sẻ nhưng đây là cú sốc quá lớn đối với tôi. Dù là con trai nhưng tôi đã khóc rất nhiều, tôi khóc vì thương bố mẹ, vì đã phụ lòng thầy cô, đặc biệt là thầy dạy Hóa của tôi.
Buổi nhận quyết định đuổi học trước trường, các bạn của tôi cũng khóc. Một số bạn cũng muốn đi về theo tôi nhưng cô chủ nhiệm không cho, tôi rất biết ơn vì điều đó. Tôi đạp xe đi về mà trong lòng có biết bao nỗi buồn. Tôi ước mình không gây ra lỗi lầm đó. Tôi đã trễ chuyến đò, chuyến đò cùng các bạn tôi vào đại học.
Trong thời gian ở nhà, tôi vẫn đi đến các lớp học thêm và đi học bằng B vi tính. Tôi đã mau chóng vượt qua được cú sốc của mình nhờ sự động viên của bố mẹ, thầy cô vẫn hay thăm hỏi tôi và các bạn của tôi vẫn hay đến nhà tôi chơi. Nhưng sau lần đó tôi đã trưởng thành hơn đúng như lời bố mẹ và thầy dạy Hóa của tôi nói.
Tôi chín chắn hơn, làm việc có sự suy nghĩ kỹ hơn, tôi đã biết cách kiềm chế tính nóng nảy của mình. Tôi không còn bồng bột nông nổi như trước nữa. Đầu năm học mới tôi được thầy hiệu trưởng đưa đến tận lớp học, cô chủ nhiệm của tôi là cô giáo dạy Toán của tôi hồi lớp 10. Cô đã tin tưởng giao cho tôi làm lớp trưởng thay thế vì lớp trưởng của lớp đó đi du học.
Bây giờ tôi là sinh viên của một trường đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Nếu không có cú sốc đó thì khi một thân một mình trên chốn Sài thành này tôi có thể sẽ phạm một sai lầm lớn hơn. Một điều tôi muốn nói với các bạn rằng: mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu, nếu các bạn có đủ ý chí và quyết tâm.
Những người thân sẽ luôn bên, giúp đỡ bạn và đừng nên đối mặt với khó khăn một mình. Những trò chơi có vẻ như vô hại nhưng có thể tiềm ẩn những rủi ro lớn. Chúng ta hãy thật sự bình tĩnh khi xử lý các tình huống không mong đợi. Mong rằng những sai lầm của tôi sẽ không xảy ra với các bạn.
Nguyễn Huy Hoàng