Ta bây giờ cũng đang cố gắng làm việc dù không ít bất mãn, cố gắng tìm niềm vui dù đôi khi không thấy vui thật sự, cố gắng thích nghi với mọi thứ dù phải hy sinh một số thứ…
Pinky love
Có một câu chuyện thế này. Jack và Michael là hai người bạn thân. Họ là bạn học khi còn ở quê và cũng từng làm chung một công ty ở thành phố lớn. Khi đó, cả hai đều bất mãn với cách quản lý của sếp, không hài lòng với những đồng nghiệp chung quanh và cũng không hứng thú với công việc hiện tại.
Một hôm, nhân chuyến đi thăm thầy giáo cũ, họ đã tâm sự hết với thầy những suy nghĩ, trăn trở về bản thân và công việc cũng như lo lắng về tương lai. Họ xin thầy cho lời khuyên. Thầy giáo im lặng lắng nghe hết câu chuyện của họ, sau đó thầy chỉ mỉm cười và nói: “Chẳng qua vì miếng cơm”. Jack và Michael ngơ ngác nhìn nhau, thấy thầy không nói gì thêm đành chào thầy ra về. Trên đường đi, cả hai đều ngẫm nghĩ lời thầy nói, sau đó, họ đưa ra quyết định.
Jack trở về quê, anh bắt tay vào xây dựng trang trại nuôi gia súc và ra sức học cách trồng trọt hiệu quả trên cánh đồng của mình. Michael thì ở lại công ty, chăm chú làm việc, nhiệt tình học hỏi và cố gắng tìm niềm vui trong công việc.
10 năm sau gặp lại, Jack đã là một ông chủ giàu có, sở hữu trang trại nhiều gia súc và những cánh đồng thu hoạch cực tốt. Còn Michael nhờ siêng năng cần cù đã được tín nhiệm lên chức giám đốc công ty, giỏi giang và đầy quyền lực. Cả hai ôm chầm lấy nhau trong sung sướng và kể cho nhau nghe về quãng đường mình đã đi qua. Sau đó, họ hỏi nhau tại sao ngày xưa lại đưa ra quyết định như vậy?
Jack nói:”Cậu không nhớ thầy đã nói gì à? ‘Chẳng qua vì miếng cơm’ thì hà cớ gì phải chịu làm việc khổ sở như thế. Ta về làm chủ không tốt hơn hay sao? Thế cậu hiểu ý thầy thế nào?”. Michael trả lời:”Thì lúc đó tớ nghiệm ra rằng làm việc ở đâu cũng vậy, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm mà thôi. Vậy sao mình không cố gắng làm và học cách thích nghi với mọi thứ xung quanh để thấy nó tốt đẹp hơn?”.
Cả hai tranh luận với nhau mãi mà vẫn chưa ngã ngũ. Và họ hẹn nhau một ngày đến thăm thầy để hỏi xem rốt cuộc câu nói ngày xưa của thầy là thế nào. Người thầy nay đã là một ông cụ, vẫn im lặng lắng nghe hai học trò của mình bày tỏ quan điểm. Sau đó thầy lại ôn tồn nói rằng: “Chẳng qua là cách nghĩ”. Jack và Michael chợt hiểu ra. Họ cảm ơn thầy và bắt tay nhau ra về.
Ta bây giờ cũng đang cố gắng làm việc dù không ít bất mãn, cố gắng tìm niềm vui, dù đôi khi không thấy vui thật sự, cố gắng thích nghi với mọi thứ, dù phải hy sinh một số thứ. Tất cả chẳng qua cũng vì miếng cơm. Vậy công việc ngoài ý nghĩa đó ra, còn gì khác để phải gồng mình chịu đựng nữa?
Đến một ngày, ta cay đắng nhận ra rằng, công việc hoàn toàn không khó, bất kỳ ai dù dở cũng có thể làm được nhưng sự mệt mỏi do tác động của những nhân tố xung quanh, lại khiến ta nản chí. Ta thì làm việc như chong chóng, đồng nghiệp thì nhàn rỗi bên cạnh, vui chỗ nào?
Ta “ôm” vào mình công việc thật nhiều để một ngày bị sếp la vì sai sót nào đó trong đống việc mà ta đã hoàn tất. Vui ở đâu? “Nói bướng mà nghe, nhe răng ra cười” gọi là vui hay sao? Không, với ta, hành động đó cũng là một phần trong công việc hàng ngày và không vui chút nào. Bi quan quá chăng? Không đâu, ra khỏi công ty ta lại là chính ta, vô tư hưởng thụ nụ cười vui vẻ không vụ lợi. Tóm lại là chọn cách nghĩ thế nào để ta cảm thấy thoải mái nhất.
Nguồn Ngoooissao- Dakota