Đoạn phim được thiết kế trên nền ca khúc Góc tối của nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong với lời đề tựa “… không ai đi đường một mình…” và được dàn dựng một cách mộc mạc bởi các bạn sinh viên. Thước phim chưa đầy 10 phút kể về câu chuyện cảm động và chân thực về cuộc sống nay đây mai đó của “thằng bụi đời” và “gã điên”.
Hai nhân vật xuất hiện tựa hai mảng đối lập của cuộc đời. Sống giữa cảnh chông chênh, không một chốn tựa nương, “thằng bụi đời” tìm cách thỏa mãn những cơn đói quay quắt bằng việc trộm cắp và còn tự trọng để bới rác tìm đồ ăn trong bóng tối; trong khi, “thằng điên” sẵn sàng lao mình vào gói thức ăn người ta vừa vứt xuống, ăn ngon lành ngay giữa phố đông người.
Đoạn kết diễn ra một cách bất ngờ đã tạo nên cảm xúc nghẹn ngào trong lòng người với ca từ lắng đọng “Giữa góc phố ai đang co ro…” Tôi thật sự cảm thấy một chút xôn xao đâu đó trong tâm hồn với thông điệp:
“Tất cả những gì ta gửi vào cuộc đời người khác…
nó sẽ quay trở về cuộc sống của ta…”