Tôi là một đứa trẻ nhút nhát, việc phải trình bày ý tưởng hay suy nghĩ của tôi với mọi người từng là một điều kinh khủng bởi tôi không tự tin vào kiến thức, ngoại hình cũng như khả năng giao tiếp của tôi nhưng hiện tại tôi thường xuyên đứng trước hằng trăm người để chia sẻ kiến thức của mình tới cho mọi người, tôi luôn tin những gì tôi nói sẽ mang lại những giá trị nhất đinh cho những người ngồi bên dưới.
Mỗi khi bắt tay vào làm bất cứ một việc gì tôi luôn có những suy nghĩ “ Tôi có làm được không”, “ Nếu thất bại thì họ nghĩ gì về tôi”, … Tất cả những suy nghĩ đó làm chô tôi cảm thấy khó khăn khi đưa ra quyết định, tôi cảm thấy không tin vào khả năng của bản thân.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thiếu tự tin trong con người tôi vào thời điểm năm tôi 14 tuổi, khi đó tôi học lớp 8 ở một trường cấp 2 ở thành phố Hà Nội. Khi đó tôi là một trong những hoc sinh học khá môn Toán trong lớp và nằm trong đội tuyển dự bị đi thi toán cấp thành phố. Trước hôm thi 2 hôm một bạn trong đội tuyển chính thức bị bệnh và không thể tham gia cuộc thi, cô giáo đã gọi tôi lên và hỏi tôi có sẵn sàng tham gia cuộc thi này không. Tôi vẫn nhớ rõ suy nghĩ của tôi lúc đó là tôi sợ gánh trên vai một “trọng trách“. Tôi sợ mình “thua cuộc “ vào thời điểm đó tôi không tin vào khả năng của mình và tất nhiên tôi từ chối và cô giáo tôi đồng ý với quyết định của Tôi. Mãi về rất lâu sau này tôi thật sự cảm thấy tiếc vì quyết định này của mình.
Phải một thời gian lâu sau đó tôi vẫn cứ nghĩ mãi về câu chuyện này và tôi hiểu ra một điều là khi tôi không tự tin tôi tự đánh mất đi những cơ hội tìm đến với tôi.
Câu chuyện tiếp theo tôi nghĩ tới khi nói về chủ đề này diễn ra là khi tôi chứng kiến cuộc tranh cãi của ba đứa nhóc về một bài toán của chúng. Đứa nhóc đầu tiên có vẻ là đứa to mồm nhất và khẳng định rằng kết quả của nó đúng ngay sau khi nó mới nhìn qua đầu bài, đứa nhóc thứ hai thì cứ ngồi tính tính toán toán kỹ càng và rụt rè đưa ra một kết quả khác, còn đứa thứ 3 có vẻ là một đứa học kém chỉ đợi để chép. Tất nhiên với tôi bài toán đó quá đơn giản và tôi biết được đứa nhóc thứ 2 đúng. Tuy nhiên, một điều bất ngờ diễn ra là sau một thời gian tranh cãi thì kết quả của đứa nhóc đầu tiên được chọn làm kết quả cuối cùng, dù kết quả đó không đúng.
Khi chứng kiến chuyện này tôi rút ra một điều là khi bạn không đặt niềm tin vào mình thì sẽ chẳng có ai khác đặt niềm tin vào bạn
“Mày bị điên à ?” đấy là câu nói của hầu hết mọi người khi họ nghe tin tôi quyết định chuyển từ nghề IT sang một lĩnh vực hoàn toàn mới, marketing. Khi đó là thời điểm sau 2 năm tôi ra trường, khi đó tôi trẻ nhưng vị trí và mức lương của tôi khi đó là mơ ước của nhiều bạn đồng trang lứa. Tôi, chỉ sau 1 thời gian ngắn nữa tôi sẽ chuyển từ chức “Trợ lý “ lên thành “Quản lý“ khi anh trưởng phòng IT của tôi chuyển công việc. Nhưng vào thời điểm đó tôi lại có một đề nghị đầy hấp dẫn và thử thách với tôi khi đó. Công ty lúc đó của tôi mở ra một mảng mới và thành lập công ty con, tôi được anh trưởng phòng marketing “mời” về làm nhân viên của Anh tất nhiên vị trí và cả mức lương của tôi sẽ thấp hơn vị trí hiện tại tôi đang làm nhưng đó lại là sở thích, đa mê của tôi và tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng tôi sẽ thành công trong công việc này. Sự thật là sau 4 năm làm việc trong lĩnh vực marketing hiện tôi đã đạt được nhiều thành quả vượt cả những gì mà tôi kỳ vọng khi đó.
Chỉ cần bạn tin vào bản thân bạn, năng lực của bạn bạn sẽ làm được những điều mà chính bản thân bạn cũng phải kinh ngạc. Tôi từng nghe ở đâu đó một câu nói “ khả năng con người là vô hạn “ Tôi hoàn toàn tin vào điều này nhất là sau một chuyến tôi tham gia leo núi với công ty hiện tại tôi đang làm việc. Khi đó chúng tôi đang thời gian nghỉ tại phan thiết, có một lời đề nghị leo núi, một ngọn núi khá cao có 2 lựa chọn một là sử dụng cáp treo hoặc là chúng tôi sẽ tự đi trên con đường gập ghềnh, hoang sơ và để thêm phần thú vị cho chuyến đi chúng tôi quyết định tự leo lên đỉnh với một niềm tin sắt đá rằng : chúng tôi sẽ chinh phục được thử thách này một cách dễ dàng. Nhưng “Cuộc đời thường không dễ dang như những gì chúng ta nghĩ “, đoạn đường núi dường như là quá sức những người mà suốt ngày chỉ ngồi và sử dụng mười ngón tay để gõ máy tính như tôi, chỉ trong hơn 2h leo núi mà không dưới 6 lần tôi có ý định bỏ cuộc nhưng cứ mối lần tôi dừng lại thì bạn bè, đồng nghiệp lại động viên tôi “ Cố lên, cố lên “ “thêm 1 chút nữa là tới đích rồi “ và với một sự nỗ lực với sự động viên của mọi người tôi cũng đã hoàn thành được thử thách của mình. Khi lên tới nơi tôi hiểu rằng trong chặng đường đi của mình không thể thiếu bạn bè, những lời động viên cổ vũ để thắp lại mỗi khi niềm tin tôi bị lung lay.
Tôi không biết bơi – từng này tuổi không biết bơi thì kể ra cũng hơi kỳ. Cách đây mấy tháng tôi có về quê một người bạn chơi có một buổi chiều chúng tôi ra sông và thách nhau xem đứa nào có thể bơi qua dòng sông rộng khoảng 4m kia. Biết bơi có, không biết bơi có nhưng chẳng ai dám lên tiếng ngoại trừ chủ nhà mặc dù tôi biết chủ nhà là thằng bạn tôi cũng không biết bơi, tuy nhiên nó cứ một mực nói rằng là có thể sang bên bờ bên kia Và “Ùm “ chỉ sau 3 phút nó đã có mặt ở bên bờ bên kia và điều ngạc nhiên là tất cả chúng tôi đều có thể qua được bờ bên kia.
Tự tin không có nghĩa là liều lĩnh, tự tin là khi bạn có đầy đủ thông tin và biết được khả năng mình có thể làm được viêc đó không.
Khi tôi ngồi viết bài này tôi cảm thấy tự tin và không tự tin. Tôi thấy luôn tự tin với những gì tôi biết rõ hoặc đó là thế mạnh của tôi. Tôi tin nhiều bạn khác cũng có suy nghĩ giống như tôi tuy nhiên tôi biết một điều nếu chúng ta là người tự tin chúng sẽ dám thể hiện bản thân, thể hiện những gì bạn biết và sẵn sàng đón nhận những gì bạn không biết. Ranh giới của tự tin và liêu lĩnh, ảo tưởng hay “nổ “ là rất nhỏ, thật tuyết khi chúng ta tự tin nhưng sẽ là một thảm hoạ nếu như chúng ta là kẻ liều lĩnh hay ảo tưởng về khả năng của mình. hay luôn tự nhắc nhở chúng ta điều đó.
Khi tôi đặt bút xuống viết những dòng chữ này tôi tự cảm thấy mình là một người can đảm và một chút hy vọng rằng sẽ được giải nhất. Tôi biết khả năng tôi viết không phải hay, thậm chí có thể có những lỗi chính tả, lỗi câu trong bài văn này nhưng thêm một lần nữa tôi mong rằng “niềm tin “ sẽ mang lại cho tôi một món quà gì đó. Bản thân tôi, tôi vẫn luôn học hỏi vẫn luôn cố gắng để cho mình trở thành người tự tin. Có một câu nói tôi tâm đắc xin chia sẻ tới các bạn:
“Tôi đã làm tất cả những gì tốt nhất có thể cho bản thân và những người tôi yêu quý. Thành công hay thất bại với tôi chỉ là một khái niệm nó chẳng có ý nghĩa gì cả, điều quan trọng là tôi đã được sống hết mình.”
Chúc các bạn tự tin
Thanh Do