Thế mà cũng ba năm kể từ ngày mình tra tay vào “chiếc còng số tám”, đã ba năm kể từ ngày mình tự ký giấy nhốt mình vào “trại giam”. Giờ số lượng cán bộ quản giáo đã tăng lên đi kèm theo đó là những trọng trách không nhỏ.
Nhớ mới cách đây có một năm mình còn hoan hỉ với chúng bạn kêu gào “lấy chồng đi, vui lắm”, thì giờ đây thấy ai lên xe hoa mình cũng tươi cười mà trong bụng thì nghĩ: “Có bao tấm gương trước mặt mà chúng vẫn cứ lao vào là sao?”. Mưu cầu hạnh phúc là quyền tự do của mỗi cá nhân nhưng khó khăn, thử thách có từ một ai đâu, có chăng là cách mỗi người vượt qua nó.
Ba năm qua bỗng nhận ra một điều: Lòng tham là vô đáy. Mình hay đòi hỏi cao và yêu cầu chồng phải tròn trịa như viên bi ve. Vài người bảo ghen tị với cuộc sống của mình, chồng giỏi, con ngoan, mẹ chồng tâm lý cả nhà chồng tốt bụng. Phước lộc đầy nhà ấy thế mà mình vẫn cảm thấy bi quan, ghen tức với cô bạn độc thân phơi phới, thi thoảng mình lại “hầm hè”: “Cậu chả hơn gì tớ, có chăng chỉ hơn cái là chưa có chồng”.
Hôm trước sinh nhật mình gọi điện về cảm ơn mẹ đã vất vả sinh thành nuôi dưỡng mình nên người. Mẹ cũng có vẻ xúc động khi đứa con gái bày vẽ cảm ơn này nọ thế rồi mình sụt sịt “tương” cho câu: “Mẹ cho con cuộc sống, sao lại nỡ tống con vào ngục tối, cứ khuyên con chui đầu vào cái “rọ” hôn nhân để giờ con tù túng khổ sở thế này”.
Mẹ ngỡ ngàng không nói nổi câu gì. Mình “uất ức” gác máy mà trong lòng thì thấy oan uổng quá, dù ngày ấy chẳng ai thúc ép, chẳng ai bắt buộc mình phải lấy chồng, chỉ có mình hớn hở nô nức theo chồng cùng bước vào “tù” thôi. Không biết giờ chồng có hối hận?
Ba năm, cái cây tình yêu tặng nhau ngày nào giờ đã bị vứt chỏng chơ, khô nghoéo. Mẹ mình đến chơi nhìn thấy cười ngặt nghẽo và chúc cho tình yêu của vợ chồng mình không cằn cỗi, còm nhom thế này.
Mới ngày kỉ niệm năm trước còn tự hào hai vợ chồng chưa cãi nhau trận nào thì sang năm thứ ba càng tự hào hơn vì hai đứa có thể “tranh luận” với tần suất bảy ngày trong tuần và bốn tiếng một ngày.
Ba năm qua, số lần mình đùng đùng xé sổ viết đơn ly hôn đã lên đến con số mười, bình tĩnh nhìn lại cuốn sổ nham nhở mà bỗng thẹn thùng, may mà chưa ai biết.
Ba năm qua, có thêm tiếng “quản giáo” bi bô, vui cửa vui nhà, mình “mặc cả” chồng: “Đẻ một đứa thôi”, chồng nhăn nhó: “Vẫn phải cố em ạ, đẻ thêm đứa nữa để nếu có ra tòa còn dễ chia”.
Thi thoảng lại nghe những câu bông đùa của chồng mà buồn cười. Đang thiu thiu ngủ thì chồng lay dậy rồi chỉ về phía con khi nó đang quay đầu tìm ti mẹ: “Có thằng nghiện đang tìm em kìa. Đồng chí này cản trở giao thông quá! Phạt thẻ đỏ ra sân bây giờ”.
Mới ba năm mà có những lúc cảm thấy không thể sống chung được với nhau nhưng rồi lại cố sống chỉ vì sợ người kia sẽ mau chóng kiếm được người khác vui vẻ, hạnh phúc hơn.
Ba năm càng thấm hơn câu nói “đàn ông nông nổi giếng khơi”, bao lần cãi vã là bấy nhiêu lần chồng rụt rè làm lành khiến cái tôi của mình được vỗ về nhưng tĩnh tâm nghĩ lại mới thấy rằng mình đã dính một bàn thua trông thấy, vì mọi việc vẫn theo ý chồng, có điều được biến tấu tí ti cho mình khỏi thắc mắc.
Ba năm trôi qua, dù nhiều chuyện xảy ra nhưng nghiền ngẫm lại vẫn thấy sự lựa chọn của mình chưa đến nỗi nào và nới tay chấm sơ qua chồng cũng được tám điểm. Thôi thì còn hai điểm mình cố bù vào nốt là trọn vẹn điểm mười cho chất lượng. Khiêm tốn, giản dị nên chỉ mong đến thế thôi.
Theo dantri