Gấu cưng của mẹ! Dạo gần đây, nhiều chuyện không vui liên tục ập đến khiến mẹ bỗng dưng đổi tính. Mẹ biết mình đang ngày càng khó gần khi hay gắt gỏng, dễ nổi cáu và giận dữ mỗi khi con làm mẹ không vừa ý.
Lúc này, trong mắt con có lẽ mẹ trở nên xấu xí, dữ tợn hơn bao giờ hết. Mẹ cũng nhiều lần tự trách mình không biết kiềm chế để những lo toan, vất vả của cuộc sống mưu sinh hàng ngày khiến mẹ trở nên hằn học trong từng hành vi, cay độc trong từng lời nói. Biết con đang hứng chịu những điều đó một cách vô lý nên mẹ đang tìm cách tự điều chỉnh mình mỗi ngày. Chỉ mong con hãy hiểu cho mẹ: mọi áp lực, khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, trong việc nuôi dạy hai đứa con đang tuổi lớn khôn đã dồn hết lên vai khiến nhiều lúc mẹ muốn quỵ ngã.
Mới đây, đi đám tang dì Thảo, mẹ mới nhận ra nhiều điều. Dì ấy bị ung thư rồi mất chỉ trong vòng một tháng khi mới bằng tuổi mẹ. Cái chết đến vội vã khi dì nhận thấy những tình cảm dành cho người thân, nhất là cho những đứa con còn quá bé bỏng của dì là quá ít ỏi. Dì chết trong sự đau khổ, thương tiếc khôn cùng của mọi người, nhưng cái đau lớn nhất không phải là những cơn đau dày vò thân xác dì mà chính là nỗi đau phải ra đi khi những đứa con của mình vẫn cần hơi ấm và sự chăm sóc của mẹ.
Nhìn dì vật vã đấu tranh giành lấy sự sống từng giây phút, hối hả đón nhận rồi hối hả bày tỏ thương yêu với những người ở lại và sự bất lực khi để lại hai đứa con thơ côi cút, mẹ thấy mình hạnh phúc hơn dì biết bao khi còn được sống bên các con mỗi ngày, dù cuộc sống ấy nhiều lúc khiến mẹ sai lầm khi muốn đánh đổi bằng những thứ khác.
Giờ đây, mỗi khi cơn giận ở đâu ào đến khiến mẹ muốn “nổ tung”, nghĩ đến hai con của dì Thảo (cũng bằng tuổi các con) mẹ lại dằn lòng. Mẹ không muốn sau này phải hối tiếc điều gì khi nghĩ về quá khứ, ít ra là những lúc mẹ không phải với các con. Mới hôm kia thôi, khi con cứ ngậm cơm mà không chịu nuốt, bực mình em Nhím đang khóc la đòi bế mà mẹ chỉ có một mình xoay sở, mẹ đã la con thật nhiều rồi bảo “mẹ không thương con nữa, mẹ chỉ thương em Nhím thôi”, rồi “chỉ có em Nhím là con của mẹ, còn con là con người khác” để rồi mẹ nói chưa dứt câu, con đã òa khóc vì tủi thân, vì tin những lời mẹ nói là sự thật.
Hay như tối qua, con cứ nằng nặc đòi mẹ kể chuyện cho nghe trong khi mắt mẹ ríu lại nên đã bực mình nạt con. Nửa đêm, chạm vào gối con nằm thấy ướt, mẹ mới biết là con đã khóc trước khi ngủ. Đành xin lỗi bằng cách ôm thật chặt con vào lòng, hôn lên đôi gò má bầu bĩnh của con, trong giấc ngủ say, con vẫn dụi đầu vào ngực mẹ, tay vẫn vòng qua ôm chặt mẹ như thể sợ nếu nới lỏng tay mẹ sẽ bỏ con đi mất.
Mẹ thấy quý trọng từng ngày được ở bên các con. Mẹ chỉ mong được khỏe mạnh để có thể đồng hành cùng các con cho đến ngày các con đã đủ lông đủ cánh, có thể tự vùng vẫy giữa biển đời mà không cần sự chở che của mẹ. Phần mình, cho đến cuối đời, có lẽ mẹ vẫn không thôi tự hoàn thiện mình mỗi ngày để trở thành một người mẹ hoàn hảo hơn. Nếu hiểu được lòng mẹ thì đừng hờn, đừng trách mẹ nữa, con nhé.
Mẹ yêu các con thật nhiều!
Theo Nld