Về quê ai cũng hỏi: ‘Khi nào hai đứa cưới?’ – Hehe, ‘Hân có chồng” – nghe hơi lạ tai! Mà nói sao nhỉ? Thích yêu, không thích cưới. Thích tự do, không thích ràng buộc. Thích chơi ngông, không thích suy tư.
Thích đi làm rồi về nhà chơi game, xem phim; không thích phải ôm con chăm bẵm. Thích là con gái, không thích là bà cô. Thích… không thích… Ôi, nhiều lắm!
Nghĩ vậy thôi, chứ em không phải là người ích kỷ, chỉ lo cho riêng bản thân mình, phải không anh? Em yêu anh. Đúng, thì em yêu anh! Có nhiều lý do nên em mới có thể yêu anh được chứ!
Thứ nhất, vì em thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến làm em thấy ấm lòng. Chỉ thế thôi, có lẽ em bị “tiếng sét ái tình” từ anh đánh trúng. Và theo thời gian anh tỏ tình, thế là ta chính thức yêu.
Thứ hai, khi bạn bè lôi anh đi bù khú, nhậu nhẹt và xem bóng đá, anh bảo: “Hân ốm rồi, xin lỗi tụi mày!” Hihi… Em nghe mà lòng sướng rơn, mỉm cười vì thấy mình hạnh phúc.
Thứ ba, em là người nhỏ tuổi hơn nên anh đi làm còn em là sinh viên. Tối em đi học về rồi hí ha hí hửng chơi game. Còn anh, sau giờ tan ca anh vẫn hì hục lo công việc và hí hoáy đến tận khuya. Anh bảo: “Anh phải kiếm nhiều tiền để lo tốt cho cuộc sống của bố mẹ ở quê”. Nghe mà yêu anh quá đỗi! Thầm nghĩ rằng: “Bờ vai anh sẽ rất vững chắc để em tựa vào”.
Thứ tư, anh luôn là người “hái sao trên trời” khi em nổi cáu. Vì ngoài anh ra em chẳng biết trút giận vào ai. Hihi… Có lẽ vì anh yêu em, anh nhỉ?…
Thứ “n”, em là người đầu tiên anh nghĩ đến khi nhận lương từ kế toán, khi anh phát hiện ra một quán ăn rất ngon, khi anh nhìn thấy những em bé xinh xắn trên tạp chí hay trong công viên, khi anh thức dậy vào mỗi sáng đi làm và khi anh đi ngang tiệm áo cưới.
Có “n” lý do để em yêu anh nhưng em vẫn đang suy nghĩ về lễ cưới của hai ta.
Là vì vào ngày lễ, Tết hay sinh nhật em, anh chẳng bao giờ chủ động. Em có cảm giác cứ như ngày thường. Em trách. Thế là anh bảo anh bận nhiều việc. Hichic… Em ước gì anh tâm lý thêm một chút.
Là vì anh chẳng bao giờ làm những việc vặt vãnh trong nhà hay biết cách nấu cho em một bát cháo khi em ốm. Lỡ như cô bán cháo đầu ngõ nghỉ thì sao anh nhỉ? Và anh nói với em rằng: “Cho em ăn cháo ăn liền”.
Là vì em đạo Cao Đài còn anh theo Thiên Chúa Giáo. Em chấp nhận bất cứ yêu cầu nào từ đạo của anh nhưng anh thì nhất quyết không theo nghi thức cưới bên đạo của gia đình em. Em thầm ước rằng: “Giá như trên đời này chỉ có một tôn giáo!”.
Là vì em yêu những chú chó xinh xinh, thích ngắm và đùa giỡn với chúng nhưng anh bảo: “Anh cũng yêu chúng lắm, nhưng anh nghĩ thịt của chúng ngon hơn!”. Em nghe mà tan nát cõi lòng.
Là vì em thấy tận mắt việc sinh em bé khi xem video clip trên Youtube. Em sợ. Em bảo với em việc đó thật khó khăn. Anh trả lời em: “Đó là nghĩa vụ và bổn phận của phụ nữ”. Em biết. Giá như anh trả lời em rằng: “Anh sẽ bên cạnh em khi em vượt cạn” thì em thấy yên tâm dường nào!
Là vì khi em đưa ra ý kiến cho một vấn đề của chúng mình thì anh luôn nghĩ rằng chỉ có anh là đúng. Sao lại bất công thế anh nhỉ? Sao anh không thử đặt bản thân anh vào cảm giác của em?
Em muốn nói với anh những lý do ấy không phải vì em chán nản hay hết yêu anh.
Chỉ vì em muốn hai ta cùng xây dựng và sẻ chia suy nghĩ cũng như cảm xúc.
Chỉ vì em muốn khi em bước “sang ngang” thì cũng là lúc em đã sẵn sàng cho việc làm dâu của bố mẹ anh, làm vợ của anh và làm mẹ của những đứa con đáng yêu từ cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng mình.
Và chỉ vì một lý do cuối cùng, em muốn khi anh và em ở tuổi 70, ta sẽ cùng nhau nhâm nhi tách trà ấm vào buổi sáng mùa đông lành lạnh và nói với con cháu rằng: “Ông bà rất hạnh phúc các cháu à!”
Theo ngoisao.net