Từ năm năm nay các cô bán hàng ở chợ An Hòa, TP Cần Thơ dường như đã quen với hình ảnh một cô bé ốm yếu trên chiếc xe đạp cọc cạch chở hành đến giao rồi nhận hành về bóc tiếp…
Đó là Nguyễn Vương Tường Vân, hiện là học sinh lớp 12A5 Trường THPT chuyên Lý Tự Trọng (Cần Thơ). Suốt 11 năm nay Vân luôn là học sinh giỏi và là người chị cả gương mẫu cho hai em trai đang học lớp 8 và lớp 6.
Ngay từ khi Vân và các em sinh ra đã cùng cha mẹ ở nhà trọ. Cha thì chăm sóc cây kiểng thuê, mẹ thì đi ở cho nhà người ta. Biết nhà nghèo, cha mẹ lam lũ, cực khổ, Vân tự nhủ phải cố gắng học và học… Mẹ Vân phải bươn chải, một nách ba con đang độ tuổi ăn học. Tiền trọ, tiền ăn, tiền học, tiền quần áo, sách vở… khiến bà có lúc đuối sức. Người mẹ đã nghĩ đến chuyện cho con nghỉ học, nhưng “rồi cuộc đời chúng cũng sẽ làm thuê làm mướn như mẹ nó”, thế là bà lại tự vực dậy tinh thần mình. Bà nhận củ hành tím về bóc vỏ, rồi ai có việc nhà cần làm theo giờ lại tất tả chạy đi… Hai bên nội ngoại đều nghèo nên không giúp được gì ngoài việc cho mẹ con bà mượn miếng đất cuối con hẻm 146A Nguyễn Văn Cừ (nối dài), cất tạm căn nhà lá để đỡ phần nào tiền thuê nhà.
Thấy mẹ cặm cụi đến đờ người bên những rổ hành tím, Vân hiểu chỉ có học thật tốt mới mong thoát nghèo. Và sau khi học xong bài, Vân lại lặng lẽ ngồi bệt xuống nền nhà cần mẫn bóc vỏ hành, nuôi ý chí đậu vào trường chuyên, rồi đậu đại học…
Lên cấp III, Vân tranh thủ cả những buổi trưa ngắn ngủi từ 12g-13g20 để phụ mẹ bóc vỏ hành. Mùa hè vừa qua, Vân dành hết thời gian cho việc bóc vỏ hành, giúp mẹ đóng tiền trường cho ba chị em vào đầu năm học mới… Có Vân phụ, thu nhập của gia đình tăng từ 20.000 đồng lên 25.000 đồng/ngày. Dường như Vân không chỉ nuôi ước mơ cho mình mà còn đang gầy dựng ước mơ cho cả hai em trai…
Nhưng những cố gắng của cô bé Vân liệu có thể biến ước mơ thành sự thật khi cuộc sống với gia đình em quá khắc nghiệt? Mẹ Vân cho biết: “Những lúc đóng tiền học phải đi vay nóng người ta rồi đắp đổi dần dần. Nhưng càng vay thì càng khổ con cái, chị em nó phải bóc củ hành đến sưng vù con mắt mà vẫn không đủ tiền trả nợ”. Rồi bà nghẹn ngào: “Nhà nghèo, không có chỗ mà ngồi nữa nên Vân không khi nào dám mời bạn đến nhà chơi. Thương con đứt ruột nhưng tôi cũng không biết làm sao…”.
Chia tay ngôi nhà mái lá, vách lá, nước dột tứ bề khi trời mưa, chúng tôi ngậm ngùi nghĩ đến hình ảnh một cô bé ít nói cứ cần mẫn bóc hết vỏ củ hành này sang vỏ củ hành khác, kiên trì cùng mẹ nuôi hai em đến trường và nuôi ước mơ vào đại học…
tuoitre.vn