Để tìm thấy người ta yêu thương không dễ dàng, để tìm được một người yêu thương bạn càng khó khăn hơn. Nếu như không thể biết rằng ai mới là người ta yêu thường nhất, vậy tại sao khi trở thành một nửa của người khác không trân trọng tình cảm đó? Tình yêu xuất phát từ trái tim. Nó nói cho ta biết rằng ta yêu người ấy, tự khắc ta sẽ yêu người ấy.
Trong một ngôi chùa có một người phụ nữ và một nhà sư.
Nữ: Sư thầy thánh minh, con là một người đã kết hôn, giờ con đang rất yêu một người đàn ông khác. Một ngày không gặp anh ấy con thấy bứt rứt không yên, con thực sự không biết nên làm thế nào.
Sư: Con có chắc người đàn ông con đang yêu là người duy nhất – cuối cùng con yêu…… thương nhất trong đời hay không?
Nữ: Vâng. Đã rất nhiều năm con không rung động như vậy. Khi gặp được anh ấy, con không muốn mình bỏ lỡ.
Sư: Vậy con ly hôn rồi cưới anh ta.
Nữ: Nhưng chồng con là một người đàn ông lương thiện, có trách nhiệm. Nếu con làm như vậy có phải là tàn nhẫn, không đạo đức không?
Sư: Hôn nhân không có tình yêu mới thực sự là tàn nhẫn, thiếu đạo đức. Giờ con đã yêu người khác, không yêu chồng con nữa, làm như vậy là đúng rồi.
Nữ: Nhưng chồng con rất yêu con, thực sự rất yêu con.
Sư: Vậy chồng con đã rất hạnh phúc rồi.
Nữ: Nếu con ly hôn rồi lấy người khác, chồng con sẽ không còn hạnh phúc mà là đau khổ đúng không?
Sư: Trong hôn nhân, chồng con có tình yêu anh ấy dành cho con nhưng trong hôn nhân của con thì không, con yêu người khác, con đã mất đi tình yêu của chồng con, người đau khổ là con mới đúng.
Nữ: Nhưng là con muốn ly hôn và kết hôn với người khác, là chồng con mất đi con, là anh ấy đau khổ, phải không?
Sư: Con sai rồi. Con chỉ là một người cụ thể trong hôn nhân của chồng con, khi con không còn trong cuộc hôn nhân ấy nữa, rồi chồng con cũng sẽ yêu người khác bởi chồng con chưa đánh mất đi tình yêu trong hôn nhân, nhưng con đã mất đi rồi. Nên người đau khổ là con chứ không phải là chồng con.
Nữ: Chồng con nói rằng cả đời này anh ấy chỉ yêu con, không yêu ai khác.
Sư: Con đã nói ra lời như vậy chưa?
Nữ: Con… Con… Con…
Sư: Con nhìn vào chiếc lư hương kia và nói xem, trong ba chiếc nến ở đó, chiếc nào là sáng nhất.
Nữ: Con không biết, có vẻ đều như nhau.
Sư: Ba chiếc nến đó cũng như ba người đàn ông, một trong đó là người đàn ông hiện giờ con yêu nhất. Mà đàn ông trên đời thì có nghìn vạn. Đến ba cây nến mà con không thể nhìn ra cây nến nào là sáng nhất vậy giữa cuộc đời này, con có thể tìm ra đâu là người đàn ông duy nhất – cuối cùng của con không?
Nữ: Con… Con… Con…
Sư: Giờ con cầm lấy một cây nến để trước mặt con, nhớ là dùng tâm để chọn ra cây sáng nhất.
Nữ: Tất nhiên cây trước mắt con là sáng nhất.
Sư: Giờ con để lại chỗ cũ và nhìn xem cây nào sáng nhất.
Nữ: Con thực sự vẫn không nhìn ra cây nào sáng nhất.
Sư: Thực ra cây nến con vừa cầm cũng như người đàn ông mà con đang yêu nồng nhiệt. Con dùng tâm nhìn và yêu thương nên con thấy đó là cây nến sáng nhất, nhưng khi đặt về vị trí cũ thì con lại không tìm được cảm giác ấy.
Nữ: Con hiểu rồi. Thầy thực sự không muốn con và chồng ly hôn. Là thầy đang khiến con hiểu rõ tâm mình hơn.
Sư: Nhìn thấu mà không nói rõ. Con đi đi.
Nữ: Giờ con biết người con yêu thương nhất là ai rồi, đó là chồng con.
Sư: A di đà phật.
P/S:
Bạn, tôi đã từng yêu sâu đậm ai đó, chỉ là nghĩ rằng đó là người ta yêu nhất, yêu đến sau cùng. Khi ta thấy ta yêu người ấy, ta dùng tấm lòng mình để yêu thương, trân trọng người ấy. Nhưng khi mọi thứ trở về ban đầu, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng có thể người ta yêu thương lại lạ lẫm như người qua đường.
Để tìm thấy người ta yêu thương không dễ dàng, để tìm được một người yêu thương bạn càng khó khăn hơn. Nếu như không thể biết rằng ai mới là người ta yêu thường nhất, vậy tại sao khi trở thành một nửa của người khác không trân trọng tình cảm đó? Tình yêu xuất phát từ trái tim. Nó nói cho ta biết rằng ta yêu người ấy, tự khắc ta sẽ yêu người ấy.
Nếu như người bạn yêu không yêu bạn, xin hãy nhớ rằng: Tình yêu xuất phát từ trái tim. Là do bạn đặt quá nhiều ánh sáng vào người ấy, hãy thử mở rộng đôi mắt nhìn ra xa bạn sẽ phát hiện, ánh sáng thực ra ở xung quanh, và ai cũng đều có thứ ánh sáng ấy.
Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn. Bởi vì đời thì nhìu thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu. Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hỗi. Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.
Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhắc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gấm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh. Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.
Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng.
ST
Xem thêm truyện tình yêu Một câu chuyện của “Lạc Mất” và “Tìm Thấy”