Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái có thể làm bất cứ điều gì mà cô muốn trên thế giới này. Tất cả những gì cô phải làm là chọn một việc gì đó và tập trung vào nó. Vì vậy, một ngày cô ngồi xuống trước một tấm vải trắng và bắt đầu vẽ. Mỗi nét vẽ đều dần một hoàn hảo hơn, từ từ và duyên dáng hội tụ để xây dựng thành một kiệt tác hoàn mỹ. Và cuối cùng khi đã hoàn thành bức tranh, cô ngắm nhìn tác phẩm của mình một cách tự hào và mỉm cười.
Với những đám mây và các ngôi sao, vốn đã luôn dõi theo cô, chúng chắc chăn rằng cô đã được ban tặng một món quà. Cô ấy là một nghệ sĩ. Và cô cũng biết điều đó. Cô cảm thấy điều đó rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ một vài phút sau khi hoàn thành bức tranh, cô lo lắng và nhanh chóng đứng lên. Bởi vì cô nhận ra rằng trong khi cô có khả năng làm bất cứ điều gì trong thế giới mà cô muốn, cô lại chỉ đơn giản dành thời gian của mình di chuyển xung quanh để vẽ trên một mảnh vải.
Cô cảm thấy như trên thế giới có rất nhiều việc khác đáng để xem và làm – rất nhiều lựa chọn. Và nếu cuối cùng cô quyết định làm một cái gì đó khác với cuộc sống của cô, thì tất cả thời gian cô dành để vẽ sẽ chỉ là một sự lãng phí. Vì vậy, cô ngắm nhìn kiệt tác của mình một lần cuối, và bước ra khỏi cửa theo hướng ánh trăng. Và khi cô bước đi, cô suy nghĩ, và cô cứ thế bước đi.
Trong khi cô đang đi, cô đã không nhận thấy những đám mây và các ngôi sao trên bầu trời đã cố gắng để báo hiệu của cô, vì cô mải bận tâm với một quyết định quan trọng mà cô phải đưa ra. Cô phải lựa chọn một việc để làm trong số tất cả những khả năng trên thế giới. Cô nên học y học? Hay thiết kế các toà nhà? Hay dạy trẻ em? Cô hoàn toàn bối rối.
Hai mươi lăm năm sau, cô gái bắt đầu khóc. Bởi vì cô nhận ra cô đã đi quá lâu, và rằng trong những năm qua cô đã trở nên quá say mê bởi tất cả những gì cô có thể làm – vô số các khả năng – và rằng cô đã không làm bất cứ điều gì có ý nghĩa gì cả. Và cô đã học được, cuối cùng, rằng cuộc sống không phải là về khả năng – mọi việc đều có thể. Cuộc sống là sự quyết định – quyết định làm điều gì đó thúc đẩy bạn.
Vì vậy, cô gái, giờ đã không còn là một cô bé nữa, mua một vài tấm vải và màu vẽ từ một cửa hàng thủ công địa phương, đi đến công viên gần đó, và bắt đầu vẽ. Và như ngày xưa, những nét vẽ duyên dáng lại cứ nối tiếp nhau. Và khi cô mỉm cười, cô tiếp tục vẽ tranh suốt ngày và đêm. Bởi vì cuối cùng vì cô đã thực hiện một quyết định. Và vẫn còn thời gian để cô say mê trong sự kỳ diệu mà cuộc sống mang lại.
Vui lòng ghi rõ nguồn ima.edu.vn khi trích dẫn nội dung này